Khí Vũ Trụ

Chương 222: Cẩn thận Cửu Chân sơn

Liễu Li vốn định rời đi, thân thể lập tức cứng đờ. Sau đó cô ta xoay người, mắt nhìn chằm chằm vào Phiến Thiên Nguyệt. Lam Tiểu Bố có thể cảm nhận được rõ ngón tay của Liễu Li hơi rung lên, dĩ nhiên là do bị kích động với chuyện cá ánh bạc phẩm chất đặc biệt.
Mặc dù cô ta chưa mở miệng hỏi, nhưng sự khát vọng và kích động trong mắt lại không thể bỏ qua được.
Phiến Thiên Nguyệt lấy một miếng ngọc giản sứt mẻ ra đưa cho Liễu Li: “Đây là đồ của tiên môn ta, bây giờ đưa cho ngươi.”
“Đa tạ.” Liễu Li không chút do dự nhận lấy ngọc giản, thậm chí còn nói đa tạ.
Lam Tiểu Bố than thầm một tiếng, thoạt nhìn Phiến Thiên Nguyệt rất nhu nhược, nhưng cũng chẳng phải đèn đã cạn dầu. Hành động lần này trực tiếp thể hiện rằng đang trả lại ân tình của người ta. Hơn nữa còn tỏ ra không kiêu ngạo không siểm nịnh, hành động rất xinh đẹp.
Cho tới khi Liễu Li rời đi, Phiến Thiên Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm, sợ hãi nói: “Không biết vị Quế Vô Thủ kia có tới nữa hay không.”
Lam Tiểu Bố xua tay chặn lại, nói: “Ta nghĩ tên đó sẽ không dám tới nữa, ông ta không có cái gan đó.”
Lam Tiểu Bố có thể nhìn ra được nỗi sợ của Quế Vô Thủ đối với Tây Côn Luân phái đã xâm nhập tới tận xương tủy. Trước khi Quế Vô Thủ rời đi hắn đã nói Liễu Li là vị hôn thê của hắn, trước khi Quế Vô Thủ điều tra rõ sự thật thì ông ta tuyệt đối không dám động tới hắn.
Mà lúc ông ta điều tra rõ thực hư thì lúc đó hắn đã tiến vào Côn Khư huyền giản. Chỉ cần vượt qua được hai ngày thì nguy cơ trước mặt coi như đã được giải quyết. Thật xin lỗi, hắn đành bất đắc dĩ mượn thân phận của Liễu Li để ngăn chặn một chút.
“Sư tỷ, Quế Vô Thủ là ai, bộ dạng thật đáng sợ.” Khâu Lê Quảng đứng một góc đột nhiên hỏi.
Phiến Thiên Nguyệt vừa nghĩ tới đã sợ, nói: “Nghe nói ông ta là một đan sư, cũng là một vị đan sư Tiên Đan cực kì lợi hại.”
“Lại hại tới vậy sao?” Tuyên Phủ chậc lưỡi nói.
Ở trong giới Tu Tiên ở Nguyên Châu, đan sư Nhân Tiên được coi như sự tồn tại còn vượt qua quả cửu phẩm Linh Đan sư, miễn cưỡng được gọi là Tiên Đan sư. Cho nên, những đan sư có thể luyện chế ra những viên đan dược mà người tu tiên ở Nhân Tiên cảnh cần được gọi là nhất phẩm Tiên Đan sư.
Mắt Phiến Thiên Nguyệt mang theo vẻ sợ hãi, cô lắc đầu theo bản năng: “Không phải như các ngươi nghĩ đâu, Quế Vô Thủ không phải là nhất phẩm Tiên Đan sư, nhưng khi ông ta luyện đan có một thói quen rất đáng sợ, đó là thích dùng thi thể của người tu tiên làm đan dẫn, luyện chế ra đan dược. Ông ta từng gây ra một chuyện rất đáng sợ, đó chính là từng dùng một thi thể của cường giả Tiên Nhân để luyện đan, cuối cùng luyện chế ra một viên Phá Tiên đan…”
Lam Tiểu Bố thầm khiếp sợ, người này thực sự là cặn bã, dùng thi thể của người tu tiên để luyện đan, thậm chí còn luyện chế ra Phá Tiên đan có tác dụng trợ giúp cho cường giả Hư Thần cảnh đột phá tới Nhân Tiên cảnh, điều này không những khó tin mà còn rất nghịch thiên.
“Người như vậy không có ai đối phó hay sao? Ông ta có tiên môn không? Hơn nữa, các tiền bối trên Cửu Châu sơn không để ý chuyện cường giả Nhân Tiên cảnh bị luyện chế thành đan dược sao?” Tuyên Phủ nghi ngờ hỏi.
Phiến Thiên Nguyệt bật cười, nói: “Còn có thể thế nào chứ? Thiên Vân môn của chúng ta cũng không đắc tội ai, bây giờ linh mạch bị cướp, bí cảnh bị đoạt, có ai đứng ra giúp hay không?”
“Cửu Châu sơn sao? Bọn họ cùng lắm chỉ đứng ra quản lí chuyện của bí cảnh cao cấp mà thôi, nơi này là Côn Khư, nếu là chỗ khác, tiên môn của ngươi bị người khác bắt nạt rồi giết hết thì Cửu Châu sơn một người cũng chẳng tới.” Phiến Thiên Nguyệt thờ ơ nói.
Có lẽ thực sự đã bị Lam Tiểu Bố dọa sợ nên hai ngày trôi qua, Quế Vô Thủ không thấy tìm Lam Tiểu Bố đòi [Cửu Châu Đạo Đan lục] nữa. Điều này khiến Lam Tiểu Bố thở phào nhẹ nhõm không thôi.
Rạng sáng ngày thứ tư, Trâu Tranh lại xuất hiện trên quảng trường Côn Khư.
Lúc này, bốn bề quanh quảng trường Côn Khư đã chật cứng đủ loại tiên môn, gian hàng, cửa hàng.
Còn ở giữa quảng trường Côn Khư lại xuất hiện một võ đài tỷ thí. Hiển nhiên, đây là cuộc tuyển chọn người có đủ năng lực và tư cách tiến vào Côn Khư, được tiến hành ở trên võ đài này.
Trâu Tranh đứng trên võ đài tỷ thí, mọi âm thanh huyên náo xung quanh lập tức biến mất, không ai dám làm ồn vào lúc này. Nó không chỉ có quan hệ với chuyện ai có thể tiến vào Côn Khư huyền giả, mà một khi ồn ào, rất cả thể sẽ chọc giận người của Cửu Châu sơn.
Cho dù là tiên môn năm sao cũng không dám đắc tội Cửu Châu sơn.
Tầm mắt của Trâu Tranh quét một vòng toàn trường, ai cũng cảm thấy ánh mắt của Trâu Tranh đã đặc biệt rơi trên người mình một thời gian rất dài.
“Các vị đạo hữu, sau khi phát sinh chuyện năm đó, Nguyên Châu đã trở thành khối thổ địa tu tiên cuối cùng của chúng ta, chúng ta nên biết ơn, vui mừng, và phải trân trọng….”
Lam Tiểu Bố nghi hoặc trong lòng, quay đầu nhìn Phiến Thiên Nguyệt rồi nói: “Sư muội, lời này có ý gì?”
Phiến Thiên Nguyệt lắc đầu, cô cũng không biết chuyện này.
Phiến Thiên Nguyệt không biết, Lam Tiểu Bố chỉ đành tiếp tục quay đầu nghe.
“Chu vi của Côn Khư hơn trăm nghìn dặm, Ngũ Chi đã vượt quá ba nghìn dặm, nhưng bên trong không thể ngự kiếm phi hành được, bất kì ai tiến vào Côn Khư thì đều phải đi bộ…”
Nghe Trâu Tranh nói tới đây, Lam Tiểu Bố nhớ tới ghi chép trong cuốn [Thập Châu Ký trên biển], “Nguyên Châu nằm giữa Bắc hải, địa phận ba nghìn dặm, cách bờ phía năm trăm nghìn dặm. Trên có Ngũ Chi huyền giản, nước suốt ngọt như mật, uống vào trường sinh, cũng nhiều tiên gia.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận