Khí Vũ Trụ

Chương 920: Chúng ta có thể liên thủ.

Hơi thở của Phụ Cốt Hỏa Diễm nhanh chóng biến mất, Lam Tiểu Bố biết đối phương đang gỡ bỏ Phụ Cốt Hỏa Diễm.
Lam Tiểu Bố không hề lo lắng một chút nào, hắn lập tức đánh một đạo Thần Hồn Thứ qua. Tu vi của hắn là tiên đế, nhưng so với thần niệm và trận đạo, tu vi của hắn là thấp nhất.
Cộng thêm chuyện Lam Tiểu Bố đã sớm chuyển hóa tiên nguyên thành thần nguyên, loại Thần Hồn Thứ này đánh tới, cho dù có là Thân Nhân chân chính cũng chưa chắc có thể chịu đựng được. Huống chi đang bị nhốt dưới đáy hẻm núi Ma Huyền Hư Không, cho dù lúc trước có mạnh đến đâu, bây giờ cũng không thể nào quá mạnh được. Nếu không thì sao ngươi có thể còn bị giam ở nơi này?
Thần Hồn Thứ và ấn ký thần niệm trong Phụ Cốt Hỏa Diễm hình thành hô ứng, trực tiếp đánh trúng mục tiêu. Một tiếng kêu thảm thiết đau đớn truyền đến, cái đống đất màu nâu kia đột nhiên nổ tung.
Lam Tiểu Bố hơi nhíu mày, mặc dù hắn biết Thần Hồn Thứ có thể đánh được đến đối phương, chỉ là thực lực của đối phương hình như còn yếu hơn trước rất nhiều.
Sau đó Lam Tiểu Bố lập tức phát hiện ra, bên dưới cái đống đất màu nâu kia là một cái thông đạo màu xám sâu hun hút.
Lam Tiểu Bố âm thầm chấn động, hắn đã từng ngồi trên đống đất màu nâu này rồi, hắn cũng đã dùng thần niệm rà quét cái đống đất màu nâu này rất nhiều lần, những không hề phát hiện ra bất cứ đầu mối nào. Không ngờ phía dưới này là một cái thông đạo, bởi vậy có thể thấy được, trận pháp dưới đống đất màu nâu này còn cao hơn trình độ trận đạo của hắn.
Nếu như trận pháp này là do Hấp Huyết Quỷ phía dưới bố trí, vậy trận đạo của tên kia mạnh hơn hắn rất nhiều.
Có nên xuống dưới đó hay không? Lam Tiểu Bố chỉ do dự một chút, đã vứt cái do dự này đi, sau đó không chút chần chừ bước xuống đó.
Trận đạo của đối phương có lẽ là rất mạnh, nhưng tuyệt đối không phải là lúc này. Nếu như bây giờ trận đạo của đối phương còn mạnh như thế, khi mình vừa mới đến đây cũng sẽ không lén lút, mà là quang minh chính đại dựa vào đại trận bắt hắn lại.
Nhưng mà Lam Tiểu Bố cũng biết, cho dù bây giờ bởi vì vấn đề tu vi mà đối phương không thể dựa vào trận đạo để đối phó với hắn, hắn cũng không thể nào dựa vào Hư Không Khốn Sát tiên trận để đối phó với gia hỏa này.
Ngươi dùng trận pháp để đối phó với một người có trình độ trận pháp còn mạnh hơn ngươi, chẳng phải đang múa rìu qua mắt thợ hay sao?
Hơn nữa cho dù hắn không xuống đó, gia hỏa kia cũng có thể lên đây. Năm đó đối phương có thể đuổi giết hắn, hắn đã từng trải qua. Lúc trước khi chạy trốn cùng Cung Duẫn Kỳ, suýt chút nữa đã bị gia hỏa này đuổi kịp.
Còn một chuyện nữa khiến Lam Tiểu Bố không sợ hãi, đó chính là hắn có Phụ Cốt Hỏa Diễm. Loại đồ vật này đối phó với tu sĩ không có thân thể là hiệu qủa nhất.
Đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, Lam Tiểu Bố còn tưởng rằng gia hỏa này có một cung điện to lớn sang trọng ở dưới đây. Nhưng khiến hắn cạn lời là, chờ sau khi hắn xuống đến nơi rồi, chỉ thấy một cái ổ đất rộng chừng ba mươi mét vuông, cao khoảng hai mét mà thôi.
Nơi này dùng từ ổ đất để hình dung là phù hợp nhất, bởi vì đây quả thật là một cái huyệt động được đào dưới đất.
Ở giữa ổ đất có một tên nam tử đầu tóc rối bời đang ngồi, dưới thân nam tử này che một mảnh vải bố, không biết có chân hay không. Sắc mặt nam tử này vô cùng yếu ớt, gầy trơ cả xương, hai mắt sâu hoắm hõm xuống.
Thần niệm Lam Tiểu Bố quét đến một chút, lập tức cảm nhận được trên người gia hỏa này có rất nhiều hơi thở pha tạo. Rõ ràng những hơi thở pha tạp này là do quanh năm hút máu, còn cả cắn nuốt tu vi và các loại quy tắc thân thể của các tiên đế mà ra.
Chỉ như vậy thôi sao? Lam Tiểu Bố vốn vô cùng cẩn thận mà đến, thậm chí còn xem đối phương còn lợi hại hơn Thần Nhân Thải Thương gấp mấy lần.
Không ngờ sau khi gặp mặt rồi, lại là một gia hỏa tinh thần sa sút như thế này. Mặc dù vượt ngoài dự liệu của mình, nhưng Phụ Cốt Hỏa Diễm quanh người Lam Tiểu Bố vẫn không hề thu về.
“Tu vi của ngươi tiến bộ rất nhiều, năm đó khi ngươi đến đây chữa thương, nhiều nhất cũng chỉ là cảnh giới tiên vương, mà bây giờ ngươi đã là một tiên đế rồi.” Nam tử gầy trơ xương này trừng lớn hai hốc mắt nhìn chằm chằm Lam Tiểu Bố.
Tiên đế bình thường không thể nào nhìn ra được tu vi của Lam Tiểu Bố, gia hỏa này lại có thể nhìn ra.
Lam Tiểu Bố thở dài, “Thế nhưng ngươi lại khiến cho ta thất vọng quá rồi, ta đây vô cùng mong chờ mà đến, lại nhìn thấy một tên da bọc lấy xương. Điều duy nhất khiến ta cảm thấy ngoài ý muốn là, ngươi vẫn còn một cái thân thể rác rưởi, cũng không phải là tàn hồn đang kéo dài hơi tàn. Ngươi nói ngươi cứ ở đây kéo dài hơi tàn thật tốt đi được không? Tại sao cứ phải chọc giận Bố gia ngươi chứ?”
Nam tử gầy trơ xương từ tốn nói, “Nếu như ta không để cho ngươi đi, sau khi ngươi đến đây, cũng không thể nào đến nổi rồi. Nếu như ngươi giao Sinh Tử Oa ra, ta có thể tha cho ngươi một lần.”
Khi nam tử này vừa dứt lời, Lam Tiểu Bố đã cảm nhận được không gian xung quanh mình hình như có chút thay đổi. Hắn đột nhiên quay người lại, sau lưng đâu còn cái thông đạo kia nữa?
Lam Tiểu Bố không hề kinh hoảng, thần niệm của hắn tìm kiếm khắp nơi, thậm chí còn không ngừng phóng Thần Hồn Thứ ra ngoài, thế nhưng bên trong hang đất này,trừ nam tử gầy yếu này và hắn ra, không có bất cứ thứ gì khác cả.
Lam Tiểu Bố lấy Thất âm Kích ra, đánh một kích xuống.
Đinh! Một tiếng sắt thép va chạm truyền đến, Thất âm Kích tựa như vừa đánh lên một tấm thép cứng rắn, nguyên khí của Lam Tiểu Bố bị dội lại liên tục.
Lam Tiểu Bố không thử lần thứ hai, chỉ một lần hắn đã hiểu ra, mình quả thật khó có thể rời khỏi nơi này. Nhưng mà khó rời đi cũng không có nghĩa là hắn không thể rời đi được.
Cất Thất âm Kích đi, Lam Tiểu Bố lập tức để Vũ Trụ Duy Mô tạo dựng ra mô hình kết cấu của vùng không gian này.
Có cứng rắn đến đâu thì cũng chỉ là một cái khốn trận mà thôi, chính bản thân hắn là một trận pháp sư vượt qua tiên trận đế, chỉ cần Vũ Trụ Duy Mô tạo dựng ra mô hình kết cấu của vùng không gian này xong, hắn có thể rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận