Khí Vũ Trụ

Chương 303: Không thể luyện tiên đan. (1)

Tiên trang Ngôn thị.
Trên mặt Ngôn Thừa Kiếm treo nụ cười nhìn mấy người khách đến tham quan Luân Hồi Hải Đường đi ra ngoài, sau đó mới chắp tay sau lưng đi vào sơn trang. Chỉ cần kế hoạch thành công, chuyện hắn có thể trở thành Tiên vương cũng không phải là chuyện không thể. Vừa nghĩ đến tương lai mình có thể trở thành Tiên vương một phương, Ngôn Thừa Kiếm có chút kích động trong lòng.
Nhưng lúc này có một tên nô bộc lại vội vã đi đến trước mặt Ngôn Thừa Kiếm, quỳ rạp xuống đất, sắc mặt hắn tái nhợt, nói lắp ba lắp bắp, “Trang chủ, Luân Hồi Hải Đường, Hải Đường…”
Một câu này thật sự không thể nói được hoàn chỉnh, có thể thấy trong lòng hắn đang vô cùng sợ hãi.
Ngôn Thừa Kiếm biến sắc, hắn lập tức dùng tốc độ nhanh nhất, thuấn di đến hậu hoa viên, giờ phút này hắn đã quên mất chuyện mình còn có thể dùng thần niệm.
Vị trí trồng Luân Hồi Hải Đường là một đống bùn đất mới bị xới lên, rất rõ ràng là tên đào trộm Luân Hồi Hải Đường chưa chạy được bao lâu.
“Là ai?” Ngôn Thừa Kiếm gào lên tức giận, trong mắt hắn bừng lửa giận, chuyện này chẳng khác nào đang chặt đứt đường sống của hắn mà.
Hắn chỉ tạm thời trồng Luân Hồi Hải Đường ở hậu hoa viên mà thôi, để người khác có thể thưởng thức một chút. Hoa này đối với hắn còn có công dụng quan trọng hơn, bây giờ chỉ mới thực hiện bước đầu tiên, để cho người khác biết tiên trang Ngôn gia có một cây Luân Hồi Hải Đường. Nhưng hắn không ngờ được là, bước thứ hai còn chưa tiến hành đã phải kết thúc.
Mặt ngoài nhìn có vẻ là phải kết thúc, nhưng trên thực tế thì hậu quả của chuyện này vẫn còn quá lớn. Trong tương lai một khi hắn không thể lấy ra được một cây Luân Hồi Hải Đường, vậy thì hậu quả này đến Ngôn đại thiện nhân hắn cũng chẳng thể giải quyết được.
Tác dụng chân chính của Luân Hồi Hải Đường là để tu sĩ Nhân Tiên bước vào Kim Tiên thôi sao? Chí có những tên thiếu hiểu biết kia mới nghĩ như vậy thôi. Hoặc là người lãng phí Luân Hồi Hải Đường mới nghĩ như vậy. Luân Hồi Hải Đường chính là một trong những bảo bối cao cấp nhất ở vũ trụ Đại Hoang, giá trị không hề kém Nhân Sâm quả. Từ một góc độ khác mà nói, cho dù là Nhân Sâm Quả cũng không có giá trị bằng Luân Hồi Hải Đường. Dùng Luân Hồi Hải Đường để đột phá lên Kim Tiên, đó mới là ngớ ngẩn.
Nhưng bây giờ chỉ mới nửa ngày thôi mà cây Luân Hồi Hải Đường của hắn đã mất rồi.
Ngôn Thừa Kiếm siết chặt tay thành nắm đấm, hắn vẫn cho rằng tất cả mọi chuyện trong tiên trang Ngôn thị đều nằm trong lòng bàn tay hắn, bây giờ xem ra, chỉ sợ không phải là như vậy.
“Phong tỏa tiên trang Ngôn thị lại, phong tỏa Túy Bình Giác Trận, từ giờ trở đi, không cho phép bất cứ ai rời khỏi. Dư Tân, ngươi nói cho ta biết, ngươi làm quản sự như thế nào vậy hả? Lập tức tra cho ta, cho dù có lật tung Túy Bình tiên giác trăm ngàn lần, cũng phải tìm cho được người trộm Luân Hồi Hải Đường cho ra.” Trong mắt Ngôn Thừa Kiếm bùng lên sát khí..
Nam tử mặc trang phục quản sự vừa đến kia run run rẩy rẩy quỳ xuống, “Vâng, vâng… Trang chủ… Còn một việc nữa, trước đây không lâu, Ngôn Cập Giản cũng mất tích, sợ là sợ là…”
Ngôn Thừa Kiếm chợt nhớ đến chuyện gì đó, thân ảnh hắn lóe lên, lập tức biến mất, mấy giây sau, hắn đã đi đến bên cạnh Luyện Hồn Oa nơi Lam Tiểu Bố đã trốn ra.
Luyện Hồn Oa bị mở ra, Ngôn Thừa Kiếm lấy được một cây trường thương từ trận tâm của cấm trận, sắc mặt hắn tái đi.
Chuyện đã rõ ràng, có người không bị chết đã bị ném vào trong Luyện Hồn Oa, mà người chưa chết này còn là một đại sư Tiên Trận, hắn mở cấm chế của Luyện Hồn Oa ra chạy trốn. Trước khi chạy trốn, thuận tiện trộm luôn cây Luân Hồi Hải Đường của hắn.
“Nhanh, nhanh, tìm khắp ngóc ngách của Túy Bình tiên giác, nhất định phải tra ra được ai đã trốn khỏi Luyện Hồn Oa.” Gọng nói của Ngôn Thừa Kiếm run lên, sắc mặt tái nhợt.
Hậu trường của Ngôn gia hắn quả thật rất lớn, nhưng một khi loại chuyện này bị truyền ra ngoài, hậu trường có lớn đến đâu cũng xong đời, trước mắt không chỉ là chuyện của Luân Hồi Hải Đường mà thôi.
“Vâng.” Từ sâu trong bối tối có một giọng nói đáp lại, sau đó nhanh chóng đi xa.
Ngôn Thừa Kiếm nắm chặt trường thương trong tay, hắn nhất định phải tự mình điều tra xem cây trường thương này ở đâu ra, sau đó san bằng nơi đó.
Điều duy nhất hắn không hiểu là, làm sao cây thương này lại có thể được mang vào trong Luyện Hồn Oa?

“Khuynh Sương tỷ tỷ, ta cảm thấy tên Lam Tiểu Bố kia không giống thợ tỉa hoa của Ngôn gia lắm, hắn…”
Thích Hàm Phù còn chưa dứt lời đã bị Thường Khuynh Sương chặn lại, “Từ hôm nay trở đi, đừng nhắc đến Ngôn gia nữa.”
“Ừm, cũng đã bốn tháng rồi, ngay cả mặt tên gia hỏa này còn chẳng lộ ra.” Thích Hàm Phù vẫn không cam lòng nói.
Nàng và sư tỷ tốt xấu gì cũng là mỹ nữ, bình thường cho dù đi đến đâu cũng có người đến bắt chuyện. Bây giờ Lam Tiểu Bố đang ở cùng một phi thuyền với các nàng, thế nhưng lại không tìm cơ hội bắt chuyện.
Thường Khuynh Sương không trả lời Thích Hàm Phù, nàng cau mày nghĩ đến Lam Tiểu Bố. Giờ ngẫm lại, lời Lam Tiểu Bố nói lúc trước có rất nhiều sơ hở, Thích Hàm Phù nói rất đúng, Lam Tiểu Bố rất có thể không phải là thợ tỉa hoa. Điều khả nghi nhất ở trên người Lam Tiểu Bố không phải là Lam Tiểu Bố biết luyện đan, cũng không phải thái độ nói chuyện trước mặt các nàng của Lam Tiểu Bố. Đừng nhìn ngoài mặt Lam Tiểu Bố luôn khúm núm, trên thực tế Thường Khuynh Sương có thể cảm nhận được, tâm tính của Lam Tiểu Bố vẫn luôn bình thản, cũng không phải thực sự khúm núm với họ. Theo Thường Khuynh Sương thấy, điều khả nghi nhất chính là thủ đoạn dùng một kích giết chết cường giả Chân Tiên của Ngôn gia kia.
Cho dù cường giả Nhân Tiên kia có bị nàng khóa lại sinh cơ giả kia, Lam Tiểu Bố có muốn giết đối phương cũng không có khả năng.
BỞi vì người kia có đủ thời gian phản ứng lại, sau đó dễ dàng ngăn cản sát chiêu của Lam Tiểu Bố. Nhưng sự thật không phải như vậy, thậm chí là Chân Tiên kia chỉ vừa mới phản ứng lại đã bị Lam Tiểu Bố xử lý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận