Khí Vũ Trụ

Chương 1124 - Không dẫn theo Dịch Đế chơi

Nghe được đến đây, hầu như mỗi một đạo quân đều sáng mắt lên, cho dù là Thúc Vãng Tiêu cũng không ngoại lệ.
Thần giới thiếu thốn tài nguyên, quy tắc thiên địa cũng mơ hồ. Muốn tiến ra khỏi thần vương cảnh, vậy thì đó hầu như là chuyện không thể nào.
Sở dĩ các đạo quân kích động, là bởi vì ai cũng có cùng suy nghĩ với Lam Tiểu Bố lúc trước. Lam Tiểu Bố khi nhìn thấy cái hồ kia, hắn đã đoán rằng cái hồ này cách Bi Lâm Thần Vực chân chính không xa. Bởi vì khoảng cách đến Bi Lâm Thần Vực chân chính không xa, cho nên mới có thể có thần linh khí nồng đậm.
“Thần linh khí nồng đậm như vậy, tại sao ngươi lại rời khỏi nơi đó?” Đạo Quân Phương Đế của Kính Phương Thần Đình hỏi.
Tu sĩ thiên thần cảnh này nói một lúc, đã không còn căng thẳng như trước nữa, “Các vị Đạo Quân tại thượng, lúc đó chúng ta cũng không muốn đi, chỉ là có gần trăm người mới đến chỗ hồ đó...”
“Gần trăm người?” Các vị đạo quân đồng thời kinh hô lên.
Từ trong giọng nói kinh ngạc của các vị đạo quân, có thể thấy được, mọi người đều không tin tưởng chuyện này lắm.
Như vậy thì cần phải có bao nhiêu người cùng đồng thời tiến vào Bi Lâm Thần Vực, như vậy mới có thể có gần trăm người còn sống đến được bên hồ có thần linh khí kia? Trước mắt tên tu sĩ thiên thần cảnh này cũng đã nói, lúc trước đám người bọn họ cũng là ba bốn mươi người, khi đến được cái hồ đó, chỉ còn lại sáu người mà thôi.
Tu sĩ thiên thần cảnh gật đầu đáp, “Đúng vây, quả thật là có nhiều người. Lúc trước khi bọn hắn đến, đều là dục thần cảnh, có một vài người là tiên đế cảnh. Chúng ta bên này mặc dù thực lực mạnh hơn bọn hắn, nhưng mà nhiều người còn đang bế quan, cho nên không ra mặt, mà những người mới này cũng không nói gì chúng ta cả. Lúc đó mọi người bình an vô sự, nhưng chúng ta không ngờ được là, qua khoảng bảy tám năm, hơn chín mươi người bọn hắn hầu như đều tấn cấp cả, tấn cấp đến thiên thần cảnh có sáu mươi, bảy mươi người. Mà trước đó bọn hắn không có một tu sĩ thiên thần cảnh nào...”
Nghe thấy vậy, đông đảo đạo quân đều âm thầm kinh hãi.
Sáu mươi, bảy mươi người đồng thời tấn cấp lên thiên thần cảnh, thần linh khí bên hồ này nồng đậm đến mức nào chứ? Cái này còn chưa quan trọng nhất, quan trọng nhất là quy tắc thiên địa nhất định cũng vô cùng rõ ràng, nêu không thì cũng không thể nào làm được như vậy.
Tất cả mọi người đều lập tức trở nên kích động hơn, thần linh khí nồng đậm như vậy, vậy có nghĩa là mọi người liều mạng là có thể có cơ hội bước ra khỏi thần vương cảnh.
Đơn Đinh thì lại càng siết chặt tay thành nắm đấm, hắn không biết người khác thế nào, nhưng tình hình bản thân hắn như thế nào thì biết rất rõ. Mặt ngoài hắn là đạo quân một phương, càng là một thần vương. Nhưng trên thực tế, hơn trăm năm trước hắn đã tụt xuống khỏi thần vương cảnh, bây giờ chỉ là thế giới thần đỉnh phong mà thôi.
Vì bảo vệ Diên Tinh Thần Đình, mỗi hoạt động hắn đều tham gia, hơn nữa còn dựa vào thủ đoạn khác để người khác vẫn cho rằng hắn là thần vương cảnh.
Nếu như quả thật có cái hồ như vậy, quy tắc thiên địa rõ ràng hơn một chút nữa, vậy hắn có thể dễ dàng quay trở về thần vương cảnh một lần nữa. Sau khi trở về thần vương cảnh, hắn cũng không cần phải ra vẻ đáng thương như trước nữa. Người khác đánh má trái, còn phải nhanh chóng giơ má phải ra.
“Những người này sau khi tấn cấp, bọn hắn cũng bắt đầu lộ ra răng nanh, bảo những tu sĩ đến trước như chúng ta rời đi khỏi chỗ bên hồ kia. Chúng ta không muốn rời khỏi đó, chỉ là bọn hắn nhiều người, chúng ta không thể không rời đi.” Tên tu sĩ thiên thần cảnh này sau khi nói một hơi, lại cúi đầu xuống một lần nữa, không dám dùng mắt hay thần niệm rà quét lung tung.
“Ngươi khắc họa dung mạo của thủ lĩnh đám người kia ra đi.” Triệt Đế từ tốn nói.
“Vâng.” Tên tu sĩ thiên thần cảnh này đưa tay khắc họa ra hình dáng một nam thanh niên trong hư không.
Nam tử này mặc áo vải bố màu xanh, trên đầu kết búi tóc tu sĩ tùy ý, khuôn mặt nhìn rất nhu hòa, khóe miệng tựa như lúc nào cũng có nụ cười, khiến người ta cảm thấy vô cùng thân thiện, dễ gần.
“Lam Tiểu Bố?” Đạo Quân Đơn Đinh của Diên Tinh Thần Đình kinh ngạc lên tiếng, lập tức hắn đột nhiên hiểu ra..
Lúc trước Lam Tiểu Bố dẫn theo một đám người rời khỏi Bách Ly thần thành, sau đó nhóm người bọn hắn đều tấn cấp, chỉ một lần còn xuất hiện thêm rất nhiều tu sĩ thiên thần cảnh. Mặc dù hắn rất kinh ngạc, nhưng cũng lơ đễnh. Bởi vì ở Tiêu Tuyền chiến trường, nếu vận may tốt, cũng có thể tìm được một nơi tụ tập thần linh khí, mọi người tu luyện một vài năm, trong tình huống hậu tích bạc phát, tấn cấp là chuyện bình thường.
Nhưng hắn hoàn toàn không biết bọn người Lam Tiểu Bố là tấn cấp ở Bi Lâm Thần Vực, nếu như biết Lam Tiểu Bố tấn cấp ở Bi Lâm Thần Vực, cho dù như thế nào hắn cũng sẽ không thả Lam Tiểu Bố đi.
Thúc Vãng Tiêu cũng vô cùng kinh ngạc, hắn biết Lam Tiểu Bố là một người có vận may. Nhưng không hề nghĩ đến, vận may của Lam Tiểu Bố lại lớn đến thế. Vậy mà hắn có thể tiến vào trong rừng bia, còn ở trong rừng bia tìm được một nơi có thần linh khí.
Không đợi những người khác hỏi thăm, Đạo Quân Đơn Đinh của Diên Tinh Thần Đình đã chủ động nói ra, “Lam Tiểu Bố này bây giờ chính là giác chủ Đại Hoang Thần Giác, lần trước trong cuộc tuyển chọn của Quy Hành Thần Đình, còn lấy được thành tích đứng đầu?”
Nghe thấy Lam Tiểu Bố là giác chủ của Quy Hành Thần Đình, rất nhiều người đều nhíu mày, Thúc Vãng Tiêu đầu quá cứng, không thể mạnh mẽ cứng đối cứng được. Nếu như Lam Tiểu Bố còn ở Diên Tinh Thần Đình, vậy thì đã sớm có đạo quân bắt Lam Tiểu Bố đến đây.
Nhưng mà cho dù Lam Tiểu Bố có ở Quy Hành Thần Đình, các vị đạo quân cũng sẽ không bỏ qua. Đầu Thúc Vãng Tiêu có cứng đến đâu, cũng phải gọi Lam Tiểu Bố đến đây, ít nhất phải để Lam Tiểu Bố dẫn mọi người đến cái Hồ thần linh khí kia.
“Ngươi có biết đường đi đến cái hồ thần linh khí kia không?” Triệt Đế nhìn tu sĩ thiên thần cảnh trước mắt này hỏi thêm một câu nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận