Khí Vũ Trụ

Chương 146: Chết một đại nhân vật

Phi thuyền của Hầu Dập là sản phẩm của tinh cầu có nền văn minh cấp sáu, đỗ ở trong quảng trường này không quá hấp dẫn ánh mắt. Nơi này có khá nhiều phi thuyền của nền văn minh cấp bảy chứ đừng nói là phi thuyền của nền văn minh cấp sáu.
Nhưng thân phận vương tử nền văn minh cấp sáu của vương tử rất thuận tiện, ngay cả đại đế cũng phải kiêng kị mấy phần, những người khác thì càng không dám ngăn một vị vương tử của nền văn minh cấp sáu lại.
Khi chiến hạm của Hầu Dập rời khỏi quảng trường, cuối cùng Lam Tiểu Bố cũng có thể thở phào một hơi. Chỉ cần rời khỏi được quảng trường kia thì cơ hội sinh tồn của hắn sẽ nhiều hơn rất nhiều.
“Ta thấy mấy vị đại đế kia rất kiêng kị ngươi.” Sau khi phi thuyền rời khỏi quảng trường, Lam Tiểu Bố thấy trán Hầu Dập rịn ra vài mồ hồi liền khó hiểu an ủi một câu.
Hầu Dập lắc đầu nói: “Ta dám khẳng định chỉ cần chúng ta ở lại đó thêm một thời gian nữa thì chắc chắn cũng ta sẽ không thể thoát khỏi quảng trường kia được.”
“Có ý gì?” Lam Tiểu Bố nghi hoặc nhìn Hầu Dập: “Không lẽ thân phận vương tử của ngươi chỉ là giả mạo sao?”
Hầu Dập thở dài nói: “Bây giờ cũng coi như là giả mạo đi.”
Lam Tiểu Bố không nhịn được nói: “Ta thực sự không nhìn ra được là ngươi đang nói dối đó, bản lĩnh nói dối của ngươi không tệ đâu.”
“Cái này phải đợi một hồi lại nói.” Hầu Dập phất tay nói: “Vấn đề quan trọng là hai người chúng ta liên thủ giết chết Lâm Nguyên Tang.”
“Lúc ấy không ai có ở hiện trường cả, không lẽ có vật gì có thể ghi chép lại cảnh tượng lúc đó sao?” Lam Tiểu Bố chưa từng tiếp xúc qua đồ này, nhưng hắn cảm thấy Hầu Dập không hề nói dối.
Hầu Dập than thở mấy tiếng rồi nói: “Biện pháp ghi chép lại hình ảnh lúc đó không phải là không có, nghe nói một vài tinh cầu có nền văn minh khoa học kỹ thuật cấp bảy đã có thể làm được rồi. Nhưng cần phải có người tới hiện trường, mà số liệu ghi chép chỉ lưu lại trong vòng hai mươi tư tiếng mà thôi, qua hai mươi tư tiếng rồi thì sẽ mất hiệu lực. Mà tinh cầu Ngọc Khải mấy thập niên mới mở ra một lần, ai có thể ghi chép chứ?
Trước đó ta nói với Lâm Nguyên Tang là có thể hình ảnh sẽ bị truyền đi là lừa hắn ta mà thôi. Không phải loại sản phẩ, khoa học kỹ thuật đó không thể thực hiện được, mà là chỉ có tinh cầu có nền văn minh khoa học kỹ thuật cấp bảy mới có thể làm, hơn nữa số tiền phải bỏ ra để tạo ra nói lớn cực kì, đa số mọi người sẽ không dùng thứ này.”
“Vậy thì vì nguyên nhân gì mà chuyện chúng ta giết chết Lâm Nguyên Tang sẽ bại lộ?” Lam Tiểu Bố nghi ngờ nói.
Hầu Dập nói: “Chúng ta vừa ra khỏi tinh cầu Ngọc Khải, ngươi lập tức bị đại đế Tắc Nặc ngăn cản, thật ra mà nói thì là chuyện tốt đối với chúng ta. Lúc đó tất cả mọi người đều bị chuyện này hấp dẫn, bao gồm cả Lâm Trạch Cực. Nếu ngươi không bị cản thì nếu ta không biểu lộ thân phận mà muốn rời đi một mình sẽ rất khó.”
“Rất khó không có nghĩa là không thể rời đi, chỉ cần ngươi trình thẻ ID khi bị ngăn cản cho thấy thân phận không phải tốt hay sao. Ngay cả đại đế cũng không thể nhìn ra được thân phận giả mạo của ngươi thì có lẽ những người khác cũng sẽ không nhìn ra được.” Lam Tiểu Bố nói, trong lòng cũng thầm cảm kích Hầu Dập. Hầu Dập có thể rời đi, nhưng hắn thì đừng hòng.
Hầu Dập gật đầu nói: “Là thế này, do ngươi hấp dẫn Lâm Trạch Cực mới là quan trọng nhất. Ngươi nghĩ thử xem, nếu ngươi không hấp dẫn Lâm Trạch Cực thì Lâm Trạch Cực chỉ cần tùy tiện hỏi một chút là biết ngay Lâm Nguyên Tang không chết ngay trong lối vào…”
Lam Tiểu Bố lập tức hiểu rõ trong nháy mắt, chỉ cần Lâm Nguyên Tang không chết ở lối vào tinh cầu Ngọc Khải thì có tám chín phần mười là bị người khác giết chết. Bởi vì tinh cầu Ngọc Khải rất an toàn, chỉ cần không bị màn sương mù dày đặc kia bao lấy thì cơ bản sẽ không bỏ mạng.
Một khi biết Lâm Nguyên Tang là bị người khác giết chết thì muốn tra ra ai trong ba trăm người còn sống sót là hung thủ giết chết Lâm Nguyên Tang thực sự không khó chút nào.
Quả nhiên Hầu Dập lại nói tiếp: “Lâm Trạch Cực cho rằng Lâm Nguyên Tang chết khi vừa tiến vào lối đi của tinh cầu Ngọc Khải. Nhưng một khi ông ta biết thực ra Lâm Nguyên Tang chết là do bị giết thì ông ta chỉ cần sử dụng máy phát hiện nói dối là có thể dễ dàng tìm ra được ta là hung thủ giết chết Lâm Nguyên Tang, mà ngươi chính là đồng phạm.”
Lam Tiểu Bố im lặng không nói, hắn biết lời Hầu Dập nói chính là sự thật, nhưng Lam Tiểu Bố khẳng định đối phương chỉ có thể tra nhiều nhất là tới chỗ Hầu Dập mà thôi, có lẽ không thể tra ra hắn được.
Máy phát hiện nói dối ở nơi này căn cứ vào sự chợp chờn của sóng não để tìm ra câu trả lời. Bởi vì máy phát hiện nói dối có thể căn cứ vào tình huống kiểm tra người đó, đạt được phạm vi kiểm tra cụ thể có thể nói là tương đối trâu bò rồi. Nhưng thứ này chỉ có thể áp dụng lên người bình thường mà thôi, không thể áp dụng cho người tu tiên có thần niệm được.
Lam Tiểu Bố có Đoàn Hồn thuật, hắn có thể che giấu toàn bộ suy nghĩ trong đầu hắn khi bị từ trường ở bên ngoài tác động vào.
“Vì thế chúng ta có thể rời khỏi nơi đó chính xác là may mắn. Bởi vì mấy vị đại đế kia bị thân phận của ta hù dọa, cộng thêm ai cũng không muốn là người đầu tiên ra mặt nên mới để chúng ta nhân cơ hội chạy mấy.” Hầu Dập thở dài nói.
Lam Tiểu Bố nhìn lên màn hình lớn của phi thuyền, vô cùng dứt khoát nói: “Chúng ta mau chóng rời khỏi tinh không này thông qua không gian xếp chồng đi, nếu không chúng ta không thể trốn thoát được đâu.”
“Đúng thế.” Hậu Dập lập tức đồng ý, ra lệnh cho phi thuyền dùng phương thức không gian xếp chồng để đi.
Khi Hầu Dập đang khống chế phi thuyền thì thần niệm của Lam Tiểu Bố bắt đầu bao bọc xung quanh phi thuyền, khả năng cảm ứng của hắn đã lên tới gần trăm mét, có thể bao trùm được bề ngoài của phi thuyền.
Chỉ trong thời gian ngắn Lam Tiểu Bố đã tìm được mấy tấm chíp định vị. Những tấm chíp định vị đó được gắn lên phi thuyền, bám cực kì chắc chắn.
Dưới sự thúc giục của thần niệm, Lam Tiểu Bố không tốn bao nhiêu công sức đã có thể phá hủy những tấm chíp định vị đó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận