Khí Vũ Trụ

Chương 193

Cổ Đạo luôn được người ta tôn kính một thời gian dài, nghe thấy vậy lập tức khó chịu, nó nâng móng vuốt vỗ một cái xuống bàn, nếu không phải nó đang lo lắng đập mạnh sẽ làm đổ món cá tuyết hấp nó thích thì một đập này có thể đập chiếc bàn thành mảnh vụn.
Sau đó nó rít lên một tiếng, Cổ Đạo đứng dậy, nó muốn dậy cho tên thầy bói này một trận. Nói nó là chó? Ngươi mới là chó, cả nhà ngươi là chó. Cổ Đạo ta là chó sói, nghe thấy không, ta là chó sói.
Cho dù người khác có nghe thấy cũng không thể hiểu được, vì mỗi lời nó nói ra đều là tiếng gào thét.
Tiểu nhị đứng trên tầng hai nghe vậy vội vàng tiến lên xin lỗi: “Ôi chao, Cổ Đạo, xin lỗi ngươi, vị khách này mới tới nên không biết quy củ, lão… bớt giận.”
Tiểu nhị định nói là lão nhân gia, nhưng mới nói tới từ lão thì chợt nhớ ra Cổ Đạo không phải là người, nếu sửa miệng thành ngài chó…. thì e rằng tranh cãi còn lớn hơn nữa. Vì thế hắn lập tức nuốt từ đó lại. Sau khi an ủi Cổ Đạo xong, tiểu nhị lại muốn sang bên kia an ủi người đàn ông coi bói ăn mặc lôi thôi kia, sau đó lại nhìn thấy tên thầy bói lôi thôi giơ tay chỉ vào bảng hiểu.
Lần này tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy trên bảng hiệu có ghi: “Tính tất cả mọi chuyện tiên phàm, biết được kiếp trước kiếp này.”
Tên thầy bói ngăn lại lời tiểu nhị định nói, chỉ vào Cổ Đạo: “Ta tính được ngươi chuẩn bị chạy trốn như bị lửa đốt môn, hơn nữa còn là kiểu chạy càng nhanh càng tốt, e rằng ngay cả cửa sổ cũng nhảy… Mà cũng đúng, chó gấp thì nhảy cửa mà*. Còn nữa, ta còn tính được ngươi chuẩn bị nhận một cái tát trời giáng, đánh cho não chó của ngươi đau nhói.”
(Chó gấp thì nhảy cửa: Thành ngữ trung quốc.)
Cổ Đạo cực kì tức giận, nó không động thủ không phải vì nó không có thực lực, mà là yêu cầu của chủ nhân với nó quá hà khắc, chỉ cần nó dám làm người trong thành Mưu Bắc tổn thương thì nó nhật định sẽ thành chó hầm. Hiện tại Cổ Đạo cực kì muộn phiền, rõ ràng nó là một con sói, cớ sao ai cũng bảo nó là chó?
Lần này không thể nhịn thêm được nữa, trước mặt nhiều người như thế mà dám làm mất thể diện của Cổ Đạo này. Cổ Đạo này muốn lăn lộn trong thành không lẽ cũng không cần thể diện như thế sao?
Ngay khi Cổ Đạo vừa nhảy bổ lên thì hạt ngọc truyền tin đeo trên cổ nó đã lóe lên, sau đó giọng nói của Lam Tiểu Bố truyền tới: “Cổ Đạo, ta cho ngươi mấy phút nữa phải về ngay lập tức, nếu chưa về thì vĩnh viễn ở lại thành Mưu Bắc mà sống cuộc sống cá mặn như bây giờ đi…”
Nghe vậy, sao Cổ Đạo còn tâm trạng đi quan tâm tới tên thầy bói này nữa, nó trực tiếp nhảy ra ngoài từ cửa sổ tầng hai, chớp mắt đã biến mất tăm.
“Ha ha ha, thế nào? Chó chính là chó.” Thầy bói cười ha hả.
Ở thành Mưu Bắc này, tính tình của Cổ Đạo rất cao ngạo, ừm, đại khái là một con chó rất coi trọng mặt mũi, mà bây giờ nó lại nhảy ra khỏi cửa sổ trước mặt mọi người, có thể coi là vừa rồi tên thầy bói đã đoán đúng rồi.
Lúc này, tất cả mọi người đều biết tên thầy bói này tài năng không tệ. Tiểu nhị mang theo gương mặt tươi cười tiến lên nghênh đón: “Tiền bối, ngài có thể xem giúp ta xem số mạng tương lai của ta thế nào được không?”
“Tiền bối, ta muốn mời ngươi xem thử cho ta…”
“Ta cũng thế….”
Một đám người tràn tới, giới Tu Tiên có rất ít người hành nghề xem bói, chủ yếu là tiên cơ không thể tiết lộ được. Nếu được vị cao nhân này chỉ điểm thì tương lai nhất định sẽ kiếm được chuyện tốt.
Tên thầy bói cười ha ha nói: “Mọi người xếp hàng đi, phí xem bói mỗi người là ba linh thạch, phải giao ngay tức thì.”
Lúc này tất cả mọi người xếp thành hàng để giao phí xem bói, mỗi người ba viên linh thạch.
Từ khi Lam Tiểu Bố tới thành Mưu Bắc, nơi này phồn vinh chưa từng thấy. Gần như mỗi người tu tiên ở trong thành đều có một ít linh thạch trên người.
Sau khi thu được linh thạch, tên thầy bói mưới nói: “Hôm nay ta tới đây là để kéo dài tính mạng cho các ngươi….”
Vừa nói ra câu đầu tiên đã khiến cho mọi người khó chịu, có ý gì, muốn kéo dài tính mạng của bọn họ? Mọi người đang mời ngươi coi bói, chứ không phải mời ngươi mở miệng nói linh tinh.
Tên thầy bói chỉ nhàn nhạt nói: “Nếu các ngươi không tin thì ba tháng sau, thành Mưu Bắc sẽ gặp phải kết quả diệt vong, chỉ cần người lưu lại ở nơi này mà không rời đi thì ba tháng sau sẽ chết hết. Nghe lời của ta đi, nếu muốn sống thì đi mau, bây giờ đi vẫn kịp. Ha ha ha ha ha…”
Nói xong những lời này, tên thầy bói điên cuồng cười mấy tiếng, sau đó thản nhiên bước ra khỏi tiệm Bất Dạ Hải, chờ tới khi mọi người tỉnh ngộ được thì tên đạo sĩ đã rời đi từ khi nào rồi.
“Có vẻ chúng ta đã gặp phải một tên lừa gạt rồi.” Có người trong đám đông không nhịn được nói.
Lần này không có mấy người phụ họa hắn ta, nếu nói là do tên thầy bói và Cổ Đạo đã kết minh đi hố người thì khả năng đó không lớn.
Nếu Cổ Đạo muốn linh thạch thì quá đơn giản, nó không cần phải kết minh với một tên thầy bói lôi thôi để hỗ trợ làm gì cả.
Nếu tên thầy bói đó không phải phường lừa gạt thì tính ra tên này cũng có chút bản lĩnh, ít nhất là hắn ta đã tính ra được Cổ Đạo nhảy ra khỏi cửa sổ nhanh như chạy trốn.
Một số người đã ra quyết định ra mau chóng rời khỏi thành Mưu Bắc. Nhưng cũng có vài người thì không thèm đếm xỉa tới, thành chủ Lam Tiểu Bố của thành Mưu Bắc là ai chứ? Vừa tới đã giết chết Bặc Đạt và Bất Lao Song Sát, thậm chí ngay cả Liễu Li tiên tử của Tây Côn Luân phái cũng bị thành chủ bức phải rời khỏi nữa. Chỉ cần có thành chủ ở đây thì ai dám tới thành Mưu Bắc tai oai tác quái? Không muốn sống sao?

“Cái gì? Thành chủ, ngươi định rời thành Mưu Bắc sao?” Lưu Mân nghe được lời của Lam Tiểu Bố liền không thể tin được hỏi lại.
Lam Tiểu Bố gật đầu nói: “Đúng thế, sau khi ta rời đi thì thành Mưu Bắc giao cho ngươi. Trước kia ta cũng không để ý chuyện của thành Mưu Bắc nhưng ngươi vẫn có thể hoàn thành mọi việc trong thành mà.”
Mặt Lưu Mân như đưa đám, nói: “Thành chủ, ngươi mà không ở đây thì ta dám làm thành chủ ở nơi này sao? Ta sợ ta không có cái mệnh đấy đâu.”
Lam Tiểu Bố vỗ vai Lưu Mân: “Không cần lo lắng, ngươi có thể nói với bên ngoài rằng ta vẫn là thành chủ, có chuyện gì thì cứ dùng phi kiếm để gửi thư cho ta là được. Giai đoạn chuyển đổi này ta sẽ giúp ngươi, chờ tới khi ngươi đứng vững gót chân rồi thì có thể lên làm thành chủ. Mà ta cũng chẳng đi đâu xa cả, chỉ tới Thiên Vân môn làm chưởng môn mà thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận