Khí Vũ Trụ

Chương 817: Bọn cướp đường hư không cường đại. (2)

Lam Tiểu Bố chỉ chế trụ tên đại hán râu quai nón kia, hắn hoàn toàn không cần ra tay. Mặc dù hắn có thể dựa vào Khốn Sát tiên trận này giết chết đại hán râu quai nón này, nhưng mà tu vi của hắn quá thấp rồi, lỡ như bị đối phương phản đòn, hắn sẽ bị thua thiệt lớn. Tiềm Cung chính là một ví dụ, suýt chút nữa hắn đã bị Phụ Cốt Hỏa Diễm đốt cháy, còn là đang ở trong Khốn Sát tiên trận của chính mình.
Cho nên khi Nhiếp Tương Vũ và Cung Duẫn Kỳ xử lý xong bốn tên cướp đường kia rồi, Lam Tiểu Bố mới mở rộng vị trí của đại hán râu quai nón kia ra.
Cung Duẫn Kỳ và Lam Tiểu Bố phối hợp đã lâu, sao lại không hiểu ý của Lam Tiểu Bố, Tu Di Tiễn cuốn theo sát thế không gian như một cái dao lớn đánh về phía đại hán râu quai nón.
Thực lực của đại hán râu quai nón rõ ràng mạnh hơn bốn tên cướp đường còn lại, hắn cảm nhận được hơi thở chết chóc, thân hình di chuyển, cầm một cây cự phủ ra, nghiêm nghị nói, “Bằng hữu, có chuyện gì thì từ từ nói, nếu như ta chết rồi, sau này bằng hữu cũng không dễ chịu gì đâu.”
Phốc! Lại một tia máu bắn lên tung tóe sau lưng đại hán râu quai nón.
Lời đại hán râu quai nón nói, Lam Tiểu Bố chẳng thèm đáp lại nửa lời, Cung Duẫn Kỳ cười he he, Tu Di Tiễn lại chuyển động, đánh về phía đại hán râu quai nón. Hắn cảm thấy mình ở trước mặt Bố gia đã có chút mất mặt rồi, ở trong Hư Không Khốn Sát tiên trận cấp chín, hắn còn không xử lý được một tiên đế. Này cũng giống với chuyện đứng trước một gia hỏa có tu vi gần giống hắn nhưng tay chân đã bị trói lại, thế nhưng hắn lại giết không được vậy.
Ánh mắt đại hán râu quai nón lóe lên tia tàn khốc, cự phủ vung lên, một vùng phủ ảnh to lớn tựa như sóng biển ập về phía Cung Duẫn Kỳ. Tu Di Tiễn của Cung Duẫn Kỳ tựa như bị hai bàn tay to giữ chặt, không thể nào cắt được gì.
Phốc phốc! Vô số phủ ảnh ngưng tụ trước người Cung Duẫn Kỳ, bằng tốc độ nhanh nhất tạo thành một đạo phủ ảnh, đạo phủ ảnh này trực tiếp cắt đứt người Cung Duẫn Kỳ.
Cung Duẫn Kỳ rên lên đau đớn, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.
Lam Tiểu Bố kinh ngạc, trong thời gian chớp mắt lập tức khắc họa mấy trăm đại trận văn, đồng thời lấy Thất âm Kích ra. Hư Không Khốn Sát tiên trận ngăn cản đại hán râu quai nón lại, Cung Duẫn Kỳ miễn cưỡng lấy một viên đan dược ra nuốt vào, nhanh chóng chữa thương.
Trường kiếm của Nhiếp Tương Vũ cũng vào lúc này đâm đến sau lưng đại hán râu quai nón.
Nếu như không phải đang ở bên trong Hư Không Khốn Sát tiên trận của Lam Tiểu Bố, đại hán râu quai nón còn có cách tránh né, giờ phút này đại hán râu quai nón biết rõ trường kiếm đánh tới, nhưng lại không có cách nào tránh đi.
Một tia máu bắn ra, trường kiếm đâm vào sau lưng đại hán râu quai nón, đại hán râu quai nón trở tay đánh ra một quyền. Nhiếp Tương Vũ há miệng phun ra một ngụm máu, lục phủ ngũ tạng như bị đánh vỡ.
Cùng lúc đó, một đạo không gian sai số xé rách lưng đại hán râu quai nón, đại hán râu quai nón cũng bị xé thành hai nửa.
Nhưng mà Cung Duẫn Kỳ có thể tự cứu, Lam Tiểu Bố lại không cho đại hán râu quai nón có cơ hội tự cứu, Thất âm Kích đã xen lẫn trong vô số kích mang đánh vào nửa thân thể còn lại của đại hán râu quai nón, đồng thời Lam Tiểu Bố tạo dựng lên trận văn tách hai đoạn thân thể của đại hán râu quai nón này ra.
“Ngươi giết ta thì sẽ hối hận.” Đại hán râu quai nón biết đại thế đã mất, giận dữ hét lên. Trong lòng hắn vô cùng không cam lòng, không ngờ trong khe cống ngầm lại bị lật thuyền. Nếu như không phải do cái Hư Không Khốn Sát tiên trận trước mắt này, cho dù có thêm gấp đôi người đi nữa, hắn cũng có thể giết chết.
Lam Tiểu Bố thật giống như không hề nghe thấy, trận văn hư không không ngừng được khắc họa ra. Hư Không Giảo Sát tiên trận nhanh chóng thành hình, từng đóa sương máu nổ tung, đại hán râu quai nón này bị Hư Không Giảo Sát tiên trận của Lam Tiểu Bố xé thành bã vụn.
Lam Tiểu Bố thở ra một hơi, mặc dù không bị thương, nhưng hắn cảm thấy sau lưng phủ một tầng mồ hôi lạnh. Thực lực của đại hán râu quai nón này quá mạnh, Lam Tiểu Bố khẳng định, cường giả Bán Thần đối mặt với người này cũng rất khó khăn. Nếu như không nhờ vào Hư Không Khốn Sát tiên trận cấp chín của hắn, cộng thêm chuyện trận đạo của hắn đã vượt ra khỏi cấp độ tiên trận đế, trong thời gian ngắn dựa vào Giảo Sát tiên trận tiêu diệt đối phương, muốn xử lý tên gia hỏa này thật sự không dễ dàng.
Cuốn đi đồ của đối phương, Lam Tiểu Bố lấy ra hai cái Vụ Ngọc Tiên Quả đưa cho Nhiếp Tương Vũ và Cung Duẫn Kỳ rồi nói, “Hai vị nhanh lên pháp bảo phi hành chữa thương, bây giờ chúng ta đi ngay.”
“Đây là Vụ Ngọc Tiên Quả?” Nhiếp Tương Vũ cũng không phải là người không biết hàng, đồ vừa đến tay đã nhận ra ngay.
Lam Tiểu Bố gật đầu, “Thứ này lấy được một ít trong bí cảnh Hỗn Độn, xem như là một trong những tiên linh quả không tệ.”
Cung Duẫn Kỳ cười he he, “Sao lại chỉ là không tệ chứ.”
Nói xong, hắn nhanh chóng nuốt Vụ Ngọc Tiên Quả xuống. Hắn bị đại hán râu quai nón kia chém thành hai khúc, sắc mặt bây giờ vẫn còn chút tái nhợt như một trang giấy. Mà Vụ Ngọc Tiên Quả chính là tiên quả chữa thương tốt nhất, so với tiên đan còn mạnh hơn. Có cái Vụ Ngọc Tiên Quả này, chờ sau khi trở lại Ngũ Vũ Tiên giới, vết thương của hắn chắc chắc sẽ tốt hơn rất nhiều.
Tốc độ của Phong Loan được kích phát đến mức lớn nhất, Kiều Hưng được Lam Tiểu Bố kêu ra trông chừng Phong Loan.
Cung Duẫn Kỳ và Nhiếp Tương Vũ đều bị thương nặng, đối với Lam Tiểu Bố mà nói, rời đi nơi này càng sớm càng tốt. Không biết đại hán râu quai nón trong đám cướp đường hư không này có lai lịch như thế nào, sao lại mạnh mẽ như thế. Hắn rất khó hiểu, một tiên đế cường đại như vậy, tại sao lại phải làm cướp đường hư không.
Còn cả Thẩm Sâm có đại thù rất lớn với hắn nữa, lần này lại không truy sát đến, thật sự là ngoài ý muốn.
Tiến vào trong phòng trên Phong Loan, Lam Tiểu Bố lấy chiếc nhẫn của đại hán râu quai nón kia ra, thực lực của đại hán râu quai nón này mạnh như vậy, trong nhẫn chắc phải có chút đồ tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận