Khí Vũ Trụ

Chương 854: Tiến đến Côn Khư Hải.

Tên tiên đế này không ra ngoài, chỉ phát một đạo tin tức, lát sau đã có người dẫn Hàn Thích đến.
Lam Tiểu Bố nhìn thấy Hàn Thích, hắn lại biết người này, gia hỏa này chính là người đại diện cho Nguyệt Linh Tiên Vực mua Thiên Cương trận kỳ. Nói thật, đồ gia hỏa này bỏ ra cũng không tính là nhiều. Sở dĩ Lam Tiểu Bố bán lá trận kỳ kia cho hắn, hoàn toàn là vì Ngũ Thiên Thành mà thôi.
Hàn Thích nhìn thấy sáu tên tiên đế bị trọng thương, còn cả Cảnh Vô Tuất đang nằm trên mặt đất, lại nhìn thấy Lam Tiểu Bố, sao hắn còn không hiểu ra đã xảy ra chuyện gì.
“Nguyệt Linh Đại Đế…” Hàn Thích thấp thỏm lo âu kêu một tiếng.
Ngũ Thiên Thành lạnh lùng nhìn Hàn Thích, “Hàn Thích, ta có chỗ nào có lỗi với ngươi? Ngươi lại muốn hãm hại ta? Vậy mà ta còn tưởng rằng ngươi bị oan, kết quả ngươi vu oan Ngũ Thiên Thành ta gian sát đạo lữ của ngươi. Ngươi lấy được một lá Thiên Cương trận kỳ về, ta vô cùng cảm kích ngươi. Nhưng ngươi nghĩ xem, tiến vào bí cảnh Hỗn Độn quan trọng đối với một tiên vương như thế nào? Ngươi lấy được bao nhiêu bảo vật? Bây giờ ngươi lại cấu kết với Cảnh Vô Tuất, cắn ngược lại ta một phát, ta nghĩ lá Thiên Cương trận kỳ này sớm đã không còn ở Nguyệt Linh Tiên Vực nữa rồi đúng không?”
Lam Tiểu Bố mơ hồ hiểu ra, đối với toàn bộ Nguyệt Linh Tiên Vực mà nói, Hàn Thích chính là ân nhân, bởi vì hắn đã lấy được một lá Thiên Cương trận kỳ. Một người như vậy mà đạo lữ lại bị Ngũ Thiên Thành gian sát, cộng thêm Cảnh Vô Tuất đứng sau giật dây, rõ ràng sẽ khiến cho toàn bộ tu sĩ ở Nguyệt Linh Tiên Vực phản đối.
Hàn Thích tựa như đã biết hôm nay mình đã khó giữ được mạng, dứt khoát điên cuồng kêu lên, “Ngũ Thiên Thành, Hàn Thích ta tốt xấu gì cũng đã lấy được một lá Thiên Cương trận kỳ về đây, xem như cũng có công lao vì Nguyệt Linh Tiên Vực đi. Nhưng sao ngươi lại đối xử với đạo lữ của ta như vậy?”
Ngũ Thiên Thành bình tĩnh nhìn Hàn Thích: “Ta đối xử với đạo lữ ngươi thế nào? Ta gọi ngươi và đạo lữ của ngươi đến, ở trước mặt ban thưởng, chẳng lẽ như vậy là sai sao? Ngươi còn nói xấu ta gian sát đạo lữ của ngươi, tự trong lòng ngươi không biết sao? Sao còn đến hỏi ta?”
Hàn Thích mỉa mai ha ha một tiếng, “Vâng, ngươi cao cao tại thượng, đã ban thưởng cho chúng ta rất nhiều thứ. Nhưng khi Tuyết Lộc hỏi ngươi, bình thường khi có những vấn đề về tu luyện, có thể đến hỏi ngươi được không, ngươi nói như thế nào? Ngươi nói, hoan nghênh đến bất cứ lúc nào.”
“Chuyện này có vấn đề gì không?” Ngũ Thiên Thành nhíu mày.
Hàn Thích nhìn chằm chằm Ngũ Thiên Thành, “KHông có ván đề gì? Ngươi bảo đạo lữ của ta có thể đến hỏi ngươi bất cứ lúc nào, đây là ý gì?”
Lam Tiểu Bố im lặng nhìn Hàn Thích, loại tư duy này đúng là hiếm thấy.
“Sau khi Tuyết Lộc trở về vẫn luôn có chút không bình thường, nàng lúc nào cũng nhớ đến chuyện đến hỏi người, hỏi ngươi đó. Ha ha, cuối cùng cũng có một ngày, Tuyết Lộc nói với ta rằng, nàng có một vài vấn đề không hiểu, muốn đi tìm ngươi một chuyến. Kết quả sau khi nàng trở về, sắc mặt ửng hồng, hơi thở bất ổn. Ta và nàng đã cùng nhau sinh hoạt nhiều năm, sao ta có thể không biết đã xảy ra chuyện gì chứ?” Giọng điệu của Hàn Thích càng lúc càng kịch liệt.
Ngũ Thiên Thành đờ đẫn nhìn Hàn Thích, một lúc lâu sau mới lên tiếng, “Đạo lữ của ngươi đến hỏi ta lúc nào chứ? Trừ lần đó nàng đi cùng ngươi đến chỗ ta, cho đến bây giờ vẫn chưa từng đến tìm ta.”
Bách Thạch Vương cười lạnh, “Hàn Thích, đạo lữ của ngươi ta quả thật đã từng nhìn thấy rồi, nhưng mà là ở trên giường Cảnh Hâm. Dung mạo của Ngải sư tỷ so với Tuyết Lộc còn gấp hơn cả trăm lần, ngươi cảm thấy Thiên Thành Đại Đế sẽ để ý đến nữ nhân kia của ngươi à? Tại sao Cảnh Hâm lại muốn đánh chủ ý lên đạo lữ của ngươi? Trong lòng ngươi không hiểu sao? Người ta là vì ngươi lấy được Thiên Cương trận kỳ, sau khi trở về mới chủ động tiếp xúc với đạo lữ của ngươi. Đây là dựa vào sự nổi tiếng của ngươi, kéo Thiên Thành Đại Đế xuống mà thôi.”
Hàn Thích ngẩn ngơ, lập tức thì thào nói, “Sai rồi, đều sai cả rồi, là do ta sai…”
KHiến người khác cảm thấy là, hắn là vì nghĩ rằng đạo lữ bị Ngũ Thiên Thành hại, cho nên mới muốn trả thù Ngũ Thiên Thành. Bây giờ nghe Bách Thạch Vương nói, hắn mới hiểu mình đã tính sai rồi.
Nhưng mà Lam Tiểu Bố không cho hắn chút mặt mũi nào, lạnh lùng nói, “Hàn Thích, đạo lữ của ngươi nhào vào trong ngực Cảnh Hâm, chỉ sợ ngay ngày đầu tiên ngươi đã biết rồi. Bây giờ dáng vẻ này của ngươi, sợ là vì muốn Thiên Thành huynh tha cho mạng chó của ngươi mà thôi. Bán đạo lữ của mình cho người khác, còn tự tay chấm dứt mạng nhỏ của nàng, chỉ vì hãm hại Ngũ Thiên Thành, để mình có thể tiến thêm một bước. Nói thật, loại người ti tiện như ngươi ta rất ít khi gặp được đấy.”
Sắc mặt Hàn Thích có chút tái nhợt, hắn không giải thích, hoặc là cảm thấy không nói gì so với việc giải thích càng có thể khiến người ta tin rằng hắn đang nói thật. Chỉ tiếc là, toàn bộ tiên đế hoặc tiên tôn ở đây, trừ Ngũ Tú Như ra, không có ai có tu vi thấp hơn Hàn Thích.
Ai cũng có thể nhìn ra Hàn Thích đang nói láo, chỉ đơn giản là vì muốn giữ lại mạng nhỏ của mình mà thôi.
“Súc sinh.” Ngải Anh Nhi vung tay ném một đạo hỏa diễm ra, Hàn Thích bị ngọn lửa này bao trùm, hét lên đau đớn thảm thiết, điên cuồng giãy dụa trong hỏa diễm, nhưng vẫn không thể nào tránh thoát.
“Tiểu Bố huynh đệ, ta không có chỗ đi, Nguyệt Linh Tiên Vực này ta không còn muốn ở lại nữa. Ta định đến Tiên Vực của ngươi, khi nào ngươi trở về?” Ngũ Thiên Thành nói với Lam Tiểu Bố.
Lam Tiểu Bố cười ha ha một tiếng, “Như thế thì quá tốt rồi.”
Nói xong câu đó, Lam Tiểu Bố lấy ra một mảnh ngọc phù đưa cho Ngũ Thiên Thành, “Thiên Thành huynh, ngươi đi trước đi. Bây giờ Nguyệt Linh Tiên Vực không có Thiên Cương trận kỳ, nếu có người muốn đi cùng với ngươi, ta đều hoan nghênh. Bản thân ta còn có chút chuyện riêng, định đến Côn Khư Hải một chuyến.”
“Ngươi muốn đến Côn Khư Hải?” Ngũ Thiên Thành khẽ giật mình, lập tức nói, “Tiểu Bố huynh dệ, nếu như không phải là bất đắc dĩ, ta đề nghị ngươi đừng đi Côn Khư Hải. Nơi đó có lẽ có chút bảo vật, nhưng mà không thích hợp cho tu sĩ chúng ta đi qua.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận