Khí Vũ Trụ

Chương 1290 - Con đường quỷ dị trong hư không.

Phải trốn, đây là ý nghĩ đầu tiên trong đầu Lam Tiểu Bố.
Nơi này quy tắc thiên địa tương đồng với Thần giới, nếu như Hủy Diệt Thánh Nhân không bị quy tắc thiên địa nghiền ép mà chết, vậy hắn ở nơi này cũng không cần phải dùng Quy tắc Phù. Một Thánh Nhân không dùng Quy Tắc Phù, cũng không bị thiên địa áp chế, hắn hoàn toàn không đủ để người ta dùng một ngón tay nghiền chết. Mặc dù Vọng Luân bị trọng thương, Lam Tiểu Bố vẫn không dám đánh cược. Một Thánh Nhân bị trọng thương, đó cũng là Thánh Nhân.
Lam Tiểu Bố đang định sử dụng độn thuật, sau đó dựa vào Luân Hồi Oa chạy trốn, hắn đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, cả người ngừng lại.
Theo lý mà nói, phản ứng của một Thánh Nhân không thể nào chậm như thế, khi phát hiện ra hắn, Vọng Luân nên đuổi đến đây, nhưng trên thực tế, Hủy Diệt Thánh Nhân hình như không hề động đậy một chút nào. Phải biết rằng trên người hắn có đạo vận Diệt Thế Lượng Kiếp mà Vọng Luân cực kỳ tha thiết muốn lấy được, cho dù đạo tắc Hồng Môn hắn không lấy được, nhưng Vọng Luân nhất định nghĩ rằng hắn cũng đã lấy được.
Nhưng Vọng Luân không hề xuất hiện, có thể thấy được gia hỏa này nhất định đã bị thương vô cùng nghiêm trọng, không thể nào uy hiếp được Lam Tiểu Bố hắn. Nghĩ đến đây, Lam Tiểu Bố trực tiếp vác Luân Hồi Oa trên lưng, đi đến chỗ Vọng Luân.
Chỉ cần Hủy Diệt Thánh Nhân ra tay, hắn có thể dựa vào Luân Hồi Oa chạy trốn, hơn nữa Luân Hồi Oa ở trên người, còn có thể giúp hắn cản được đòn đánh lén của Hủy Diệt Thánh Nhân.
Nhìn thấy Lam Tiểu Bố đến, Vọng Luân ngừng lại, hắn không hề động, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Lam Tiểu Bố. Dù hắn biết thực lực của mình bây giờ hắn không thể uy hiếp được Lam Tiểu Bố, nhưng hắn là một Thánh Nhân, khi không bị quy tắc thiên địa áp chế, Lam Tiểu Bố chỉ là một Thiên Thần nho nhỏ còn chưa thể cản hắn chạy trốn.
Lam Tiểu Bố đi đến trước mặt Hủy Diệt Thánh Nhân Vọng Luân, lúc này mới phát hiện đối phương có chút không ổn.
Hơi thở uể oải, chỗ mi tâm loáng thoáng xuất hiện đạo ngấn. Sau khi bị quy tắc thiên địa nghiền ép, thực lực của gia hỏa này không còn bao nhiêu nữa.
Lam Tiểu Bố vô cùng vui mừng, lập tức xòe tay ra, Thất âm Kích xuất hiện, “Vọng Luân, hôm nay chúng ta tính toán hết nợ nần đi.”
TRong lòng Vọng Luân hận không thể nuốt sống Lam Tiểu Bố ngay lập tức, mặt ngoài thì vẫn bình tĩnh nói, “Ngươi cướp đạo vận Diệt Thế Lượng Kiếp, còn chiếm được đạo tắc Hồng Môn, ta chẳng những bị thương nặng mà còn lạc đường ở nơi này. Ngươi muốn tính toán nợ nần gì với ta, chẳng lẽ không muốn chia một nửa cho ta sao? Còn chuyện muốn uy hiếp ta, ha ha, ngươi chỉ là một Thiên Thần cảnh nho nhỏ, còn chưa thể uy hiếp được bản thánh đâu.”
“Đồ tốt trên người ta còn rất nhiều, cũng không biết ngươi có mạng để dùng hay không…” Thất âm Kích trong tay Lam Tiểu Bố hóa thành từng lớp kích mang đánh tới.
Bụi đen hư không chớp mắt đã bị sát thế Lam Tiểu Bố bao phủ, trong lòng Vọng Luân trầm xuống, hắn ghét nhất chính là kẻ không biết rõ ràng tình hình đã lỗ mãng ra tay như Lam Tiểu Bố. Đối mặt với đòn đánh của Lam Tiểu Bố, hắn chỉ có thể tiện tay lấy một cái đại ấn đánh ra.
Người này chẳng lẽ hoàn toàn không để hắn vào mắt sao? TRong lòng Lam Tiểu Bố nghi ngờ, hắn cảm thấy Vọng Luân chỉ tiện tay chứ không hề dốc toàn lực, thậm chí ngay cả một nửa lực lượng cũng không thi triển. Phải biết rằng hắn chính là muốn giết chết Vọng Luân đó, trong tình huống này rồi mà hắn còn muốn giữ lại thực lực sao?
Mặc kệ Vọng Luân nghĩ như thế nào, Lam Tiểu Bố càng điên cuồng dốc thần nguyên của mình ra.
Oanh! Thất âm Kích đánh vào đại ấn của Vọng Luân, khi đại ấn của Vọng Luân bị Lam Tiểu Bố đánh bay, hắn lại phun một ngụm máu vào hư không.
Lam Tiểu Bố vui mừng,thực lực của Vọng Luân quả nhiên đã mất đi chín phần chín. Ngay khi Lam Tiểu Bố đang định truy sát, muốn một lần xử lý luôn Vọng Luân, hắn đột nhiên cảm thấy cơ thể suy yếu đi.
Chuyện này không đúng, bình thường vào lúc chiến đấu, cho dù dốc hết toàn bộ thần nguyên ra, sau khi thi triển thần thông, thần nguyên của hắn sẽ lập tức được bổ sung, cho dù sẽ mệt mỏi một chút, cũng sẽ không đến mức suy yếu như bây giờ.
Sau đó Lam Tiểu Bố nhanh chóng hiểu ra chuyện gì, thần nguyên mà hắn tiêu hao không khôi phục lại trong thời gian ngắn, mà kéo dài khoảng thời kỳ suy yếu này ra.
Lam Tiểu Bố nhanh chóng lấy một ít thần tinh ra hấp thu thần linh khí, trong lòng Lam Tiểu Bố trầm xuống, ở nơi này, thần tinh hoàn toàn không thể nào giúp hắn khôi phục thần nguyên và thần niệm đã bị tiêu hao. Khó trách Vọng Luân không muốn dốc toàn lực đánh nhau với hắn, nếu như hắn còn tiếp tục như vậy, đợi lát nữa không cần Vọng Luân ra tay, chính hắn sẽ giày vò bản thân đến chết.
Nhìn thấy Lam Tiểu Bố không còn truy sát nữa, dáng vẻ ngây ngốc, trong lòng Vọng Luân cười lạnh.
Nhưng mà hắn cũng không ra tay với Lam Tiểu Bố, hắn bết rõ, thực lực bây giờ của hắn có lẽ còn mạnh hơn Lam Tiểu Bố một chút, nhưng mà hắn muốn giết Lam Tiểu Bố cũng không khả thi. Nhiều nhất chỉ có thể tiêu hao hết thần nguyên và thần niệm của mình, sau đó phải đối mặt với những nguy hiểm không thể lường trước được ở nơi này. Phải biết rằng thức hải của hắn đã bị vỡ, chẳng những thức hải, đan điền, linh lạc và Nguyên Thần cũng đều bị hư hỏng.
Không cần vội vàng thu thập Lam Tiểu Bố, chỉ cần hắn khôi phục thực lực, có thể thu thập bất cứ lúc nào.
Nhìn thấy Vọng Luân xoay người rời đi, Lam Tiểu Bố vẫn còn đứng ở nơi này. Hắn đang suy nghĩ, đây rốt cuộc là nơi nào, tại sao lại quỷ dị như vậy?
Chờ Vọng Luân đã đi xa rồi, Lam Tiểu Bố mới chọn hướng ngược lại mà di chuyển, sau đó tiến vào trong Vũ Trụ Duy Mô, bắt đầu dùng thần tinh khôi phục.
Khiến Lam Tiểu Bố thở phào chính là, ở trong Vũ Trụ Duy Mô, Lam Tiểu Bố cuối cùng có thể từ từ hồi phục thần nguyên và thần niệm đã tiêu hao. Nhưng tốc độ khôi phục cũng chậm hơn bình thường rất nhiều, ngay cả một phần ngàn lúc bình thường cũng chưa đến, rõ ràng là có liên quan với nơi này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận