Khí Vũ Trụ

Chương 442: Tình cảnh thảm khốc (1)

“Ha ha…”Từng tiếng cười vang dội truyền đến, đại quân mấy vạn tu sĩ lập tức vọt thẳng vào trong, trong đó có hai tên tu sĩ vừa tiến vào đã bắt đầu bố trí các loại trận kỳ.
Lam Tiểu Bố giật nảy mình, nhưng mà nhìn thấy trận kỳ mà hai tên này bố trí xong, lập tức thở phào nhẹ nhõm, hai tên này nhiều nhất cũng chỉ là Tiên trận sư cấp ba…
Không đúng, tên tuổi của quân liên minh tu sĩ Đại Huyền rất lớn, chẳng lẽ chỉ có thể mời được hai tên Tiên trận sư cấp ba thôi sao? Ít nhất cũng phải là Tiên trận sư cấp bốn chứ?
Lam Tiểu Bố biết đây không phải là lúc mà hắn có thể hỏi, hắn lập tức nói, “Thiên Ngấn, chuyện chiêu mộ người cho quân tu sĩ Mưu Bắc giao lại cho Liên Ngân Bình, ngươi dẫn người cùng Thường Khuynh Sương giữ vững cửa hộ trận của Mưu Bắc đại tiên thành. Khổng huynh, có dám xuống dưới đó cuồng sát với ta một trận không?”
Khổng Trang Hành bị lời nói của Lam Tiểu Bố làm giật nảy mình, sau đó hắn lập tức hiểu được, Lam Tiểu Bố đang định kích phát Khốn Sát Trận, sau đó Lam Tiểu Bố sẽ tự mình chủ trì trận pháp, nhiệm vụ của hắn là giúp Lam Tiểu Bố hộ pháp.
“Ha ha…” Khổng Trang Hành cũng cười ha ha một tiếng, “Có gì mà không dám! Đi, cho dù hôm này Khổng Trang Hành ta chết ở chỗ này cũng đáng.”
Theo Khổng Trang Hành thấy KHốn Sát trận của Lam Tiểu Bố có lợi hại hơn nữa, nhiều người như vậy cũng có thể đè nát cái KHốn Sát trận này.
Khổng Trang Hành nghĩ như vậy, tên Chưởng Tiên Kỳ kia của quân liên minh tu sĩ Đại Huyền cũng nghĩ như vậy, Sau khi hắn cười ha ha tiến qua hộ trận Mưu Bắc đại tiên thành, lập tức ra lệnh cho hai tên Tiên trận sư cấp ba không ngừng bố trí trận kỳ, khóa chặt lối vào hộ trận này, không cho phép hộ trận đóng lại một lần nữa.
Nhưng có như vậy cũng không thể xem như là an toàn, mặc dù hắn biết bọn họ có mấy vạn người, cho dù dùng mạng cũng có thể chèn nát cái Khốn Sát trận này, nhưng hắn vẫn ra lệnh, “Hắc hộ pháp, ngươi lập tức triệu tập đội ngũ 2000 tu sĩ, phá vỡ tất cả những nơi có thể là trận cơ. Cho dù như thế nào thì cũng phải đảm bảo rằng bọn hắn có khóa KHốn Sát trận này lại, cũng không thể phát huy được lực lượng lớn nhất. Những người còn lại, đi theo ta công kích Mưu Bắc đại tiên thành, chém tận giết tuyệt. Ai giết thì chiến lợi phẩm thuộc về người đó.
“Giết…”
Tiếng gào thét chấn động trời cao, ít nhất mấy vạn tu sĩ Chân Tiên cảnh cùng hô lên, cả mảnh trời đất này tựa như phải thay đổi màu sắc, đại địa dưới chân cũng run rẩy.
Thường Khuynh Sương cảm thấy tay mình hơi run lên, nàng đờ đẫn nhìn tu sĩ đen nghịt đang xông về phía Mưu Bắc đại tiên thành, hoàn toàn không biết mình nên làm gì.
“Lam thành chủ, hôm nay có thể ở đây tử chiến cùng với loại người như ngươi, cũng xem như là một cái kết tốt. Nếu như cho ngươi thêm trăm năm nữa, ta tin rằng, cho dù mười mấy vạn tu sĩ như thế này vọt đến, ngươi cũng sẽ không sợ gì cả. Đáng tiếc…” Khổng Trang Hành và Lam Tiểu Bố đứng trên cửa thành Mưu Bắc đại tiên thành, cảm thán nói.
Năng lực của Lam Tiểu Bố rất mạnh, đáng tiếc tu vi lại quá thấp, thời gian Đại Hoang Tiên Môn và Mưu Bắc đại tiên thành xây dựng nên cũng quá ngắn.
Lam Tiểu Bố cười nhạt một tiếng, “Cho dù là hiện tại, ta cũng không sợ.”
Vừa dứt lời, Lam Tiểu Bố ném mấy trăm lá trận kỳ ra ngoài, đồng thời nói, “Khổng huynh, ngươi đi theo ta đi.”
Vừa nói, Lam Tiểu Bố còn không ngừng ném trận kỳ ra.
Rầm rầm rầm! Từng tiếng ầm vang dưới chân truyền đến, sau đó không gian xung quanh lập tức trở nên mơ hồ, biến thành từng mảng sương mù màu xám, những sương mù màu xám này không ngừng lan rộng ra, rất nhanh đã bao phủ toàn bộ Mưu Bắc đại tiên thành lại.
Tiên linh khí nồng đậm bị cuốn ngược ra, Khổng Trang Hành đờ đẫn nhìn sương mù màu xám này. Trong này không ngừng có tiếng kêu thảm truyền ra, máu tươi liên tục bắn ra, sau đó tựa như trời đổ mưa máu. Khiến toàn bộ Mưu Bắc đại tiên thành nhuộm thành một màu đỏ. Tiếng kêu thảm tựa như bị truyền nhiễm, trong nháy mắt đã lan ra xung quanh.
“Đây là…” Khổng Trang Hành đờ đẫn nhìn Lam Tiểu Bố, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin.
Lam Tiểu Bố vừa di chuyển vừa lấy trận kỳ ra, vừa giải thích, “Đây là Liên Hoàn Giảo Sát trận cấp năm của ta, dưới Đại La Kim Tiên, trực tiếp bị giết chết. Là Đại La Kim Tiên thì chúng ta ra chút lực là được.”
Khổng Trang Hành lúc này mới kịp phản ứng lại, nhìn Lam Tiểu Bố thì thào nói, “Vậy sao trước đó…”
Lam Tiểu Bố thở dài, “Ngươi cho rằng ta muốn sao? Đáng tiếc ta không có lựa chọn.”
Điều Khổng Trang Hành muốn hỏi là, vì sao trước đó khi hai trăm người mạnh nhất của Đại ân Tiên Môn tiến vào Mưu Bắc đại tiên thành, Lam Tiểu Bố lại không phát động loại Liên Hoàn Giảo Sát tiên trận này. Nếu như lúc đó phát động loại Liên Hoàn Giảo Sát tiên trận này, vậy thì sẽ rất ít người phải chết.
“Lam thành chủ, ta vẫn không hiểu lắm.” Khổng Trang Hành nhìn không gian hầu như đã bị nhuộm đỏ, mùi máu tanh càng lúc càng đậm.
Lam Tiểu Bố vẫn tiếp tục ném trận kỳ ra, vừa trầm giọng nói, “Hai trăm người trước đó, quả thật ta có thể phát động loại Liên Hoàn Giảo Sát tiên trận này, nhưng ta chỉ có thể để bọn họ tiến vào phủ thành chủ, ta mới có thể phát động được. Phát động Liên Hoàn Giảo Sát tiên trận này hoặc là phát động Giảo Sát trận ở phủ thành chủ. Nếu không thì loại giảo sát này không có gì khác biệt, tất cả mọi người bên trong Mưu Bắc đại tiên thành đều sẽ bị giết hết. Ngươi biết trước đó vì sao Đại Hoang Tiên Môn ta lại chết nhiều đệ tử như thế không? Một phần quả thật là do cường giả của Đại ân Tiên Môn giết chết, còn một phần là do trong lúc bối rối đã bước vào cửa tử của Khốn Sát tiên trận.”
Trước đó chỉ là Liên Hoàn Khốn Sát Trận, đã giết lầm rất nhiều người của mình như vậy. Mà tu vi của Lam Tiểu Bố lại quá thấp, hắn vì giết chết Tiên Vương của Đại ân Tiên Môn, hoàn toàn không thể nào bận tâm đến những đệ tử khác trong KHốn Sát Trận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận