Khí Vũ Trụ

Chương 1303 - Học tra và học bá. (2)

Vọng Luân hận không thể lấy pháp bảo của mình ra dạy dỗ Lam Tiểu Bố một trận, tốt nhất là có thể giết chết luôn Lam Tiểu Bố. Nhưng mà cuối cùng hắn vẫn nhịn được, giết chết Lam Tiểu Bố ở nơi này, đó là chuyện không thể nào. Một khi ra tay với Lam Tiểu Bố, kết quả hắn nhất định sẽ phải tìm một chỗ để khôi phục nguyên khí, không cẩn thận thì rất có thể sẽ bị vẫn lạc ở nơi này. Không chỉ như vậy, hắn muốn cảm ngộ đạo tắc vũ trụ ở nơi này cũng sẽ rất khó khăn, đừng nói đến chuyện vượt qua Thần Vị Môn.
Đến được nơi này đối với hắn mà nói chính là cơ duyên, cũng không nên vì bản thân đánh mất lý trí mà biến cơ duyên thành tai nạn.
Cuối cùng lý trí của Vọng Luân đã chiến thắng xúc động, hắn hít một hơi thật sâu nói, “Lam đạo hữu, ngươi chắc hẳn phải biết, cho dù thực lực của ta chỉ còn một phần vạn, ngươi cũng chẳng thể giết chết được ta. Nói cách khác, ngươi và ta đánh nhau ở nơi này, chỉ có thể tiện nghi cho những người khác mà thôi.”
Lam Tiểu Bố có thể nổi điên không cần mạng, nhưng Vọng Luân hắn thì không thể. Nói cách khác, ở nơi này có thể tùy tiện cảm ngộ các loại quy tắc thiên địa, đạo pháp vũ trụ. Lam Tiểu Bố chỉ là một con kiến hôi nho nhỏ, hoàn toàn không thể nào cảm ngộ được, Lam Tiểu Bố ở nơi này chính là dư thừa.
Mà hắn thì khác, năng lực cảm ngộ của hắn mạnh hơn Lam Tiểu Bố không biết bao nhiêu ngàn lần, Lam Tiểu Bố đến đây là dư thừa, còn Vọng Luân hắn không phải là dư thừa.
Nếu như Lam Tiểu Bố biết suy nghĩ của Vọng Luân, sẽ biết ngay Vọng Luân đang xem Lam Tiểu Bố hắn là một học sinh dốt không có lý tưởng, mà Vọng Luân đã xem bản thân mình chính là một vị học bá. Theo góc nhìn của Vọng Luân, hắn là một bọc bá, đương nhiên không thể liều chết đánh lộn với một học tra như Lam Tiểu Bố.
Thấy Lam Tiểu Bố không ra tay, Vọng Luân tiếp tục nói, “Ngươi không phải là lo lắng sau khi ta rời khỏi đây sẽ gây bất lợi cho ngươi hay sao? Ta thề ta sẽ không gây bất lợi cho ngươi. Nếu như ngươi muốn, Vọng Luân ta lập tức thề, sau đó mọi người tự tu luyện phần mình đi.”
Lam Tiểu Bố biết mình muốn ở nơi này giết Vọng Luân là chuyện không thể nào, mặc dù hắn muốn xử lý Vọng Luân, nhưng một khi Vọng Luân mà liều mạng, nhất định sẽ lưỡng bại câu thương.
“Cũng được, ngươi thề đi. Nhưng mà phải thành tâm đó, nếu không đừng trách ta vò mẻ không sợ bể, ở chỗ này đồng quy vu tận với ngươi. Nếu như ngươi không tin, có thể đi hỏi người khác một chút, trước đây không lâu ta còn sống mái một trận với Đồ Võng ở cửa hàng Vạn Vật đấy, cũng là do hắn bán hàng giả cho ta.” Lam Tiểu Bố nói.
Tên điện này, thật sự dám đánh nhau với người khác ở nơi này. Sau khi nghe thấy lời Lam Tiểu Bố nói, Vọng Luân hầu như không chút do dự nào nói, “Vọng Luân ta ở đây xin thề, vĩnh viễn không bao giờ khiêu khích hoặc gây tổn thương cho Lam Tiểu Bố...”
“Chờ đã, còn có bằng hữu của ta, tinh cầu ta ở, tinh cầu lúc trước ngươi cướp đi đạo tắc Hồng Môn cũng là chỗ của ta. Ta ở Thần giới và Tiên giới đều có tinh cầu, nếu bất kỳ một tinh cầu hoặc giới vực nào có chút tổn thương nào, ngươi cũng sẽ phải chịu phản phệ vì lời thề. Nhớ kỹ, chẳng những ngươi, cho dù là người khác cũng không thể vì ngươi mà đi làm những chuyện này.” Lam Tiểu Bố không đợi Vọng Luân nói xong đã dứt khoát cắt ngang lời Vọng Luân.
Trong lòng Vọng Luân giận dữ, một khi lập lời thề này rồi, vậy cái đạo tắc Hồng Môn kia đâu còn liên quan quái gì đến hắn nữa? Trừ đạo tắc Hồng Môn ra, còn có đạo vận Diệt Thế Lượng Kiếp nữa chứ?
“Xem ra ngươi cũng không cam lòng, không tình nguyện mà thề, không sao cả, dù sao thì ta cũng không có dự định đi ra ngoài.” Khi nói chuyện, Thất âm Kích trong tay Lam Tiểu Bố đã ong ong rung lên, từng luồng sát thế cuồng bạo quét ra.
Ngươi không định ra ngoài, nhưng ta cũng đâu có ở lại nơi này mãi, Vọng Luân vội vàng nói, “Chờ đã, ta thề lại một lần nữa.”
Cũng đúng, Lam Tiểu Bố đã là vò mẻ không sợ bể, không định rời khỏi nơi này, nhưng Vọng Luân hắn thì khác, chỉ cần hắn cảm ngộ được quy tắc vũ trụ nhất định, hắn có thể rời khỏi nơi này bất cứ lúc nào.
“Vọng Luân ta thề, từ hôm nay trở đi, tuyệt đối sẽ không trực tiếp hoặc gián tiếp gây ra bất cứ thương tổn nào đối với Lam Tiểu Bố, bằng hữu Lam Tiểu Bố, tinh cầu giới vực của Lam Tiểu Bố, giới vực tinh cầu Lam Tiểu Bố từng sinh sống. Nếu như vi phạm lời thề này, tâm ma đại bạo mà chết, vĩnh viễn bị đày đọa.” Vọng Luân bắt đầu thề, hắn rất muốn bản thân mình có thể an tâm ở nơi này cảm ngộ đạo tắc, cho nên không hề làm bộ một chút nào.
Nhưng mà chờ đến khi hắn cảm ngộ được quy tắc đại đạo vũ trụ đỉnh cấp rồi, vượt qua được Thần Vị Môn, có lẽ có thể phá vỡ được lời thề này.
Rầm rầm rầm! Từng đạo lôi quang nổ tung trong hư không, Vọng Luân cũng cảm nhận được một gông xiềng vô hình theo lôi quang kia hóa thành đạo vận thẩm thấu vào sâu trong đạo vận của hắn.
Vọng Luân đờ đẫn nhìn hư không, hắn không ngờ được phát lời thề lại thật sự có được sự cảm ứng của Thiên Đạo. Đúng rồi, nơi này là nơi tập trung mọi quy tắc trong vũ trụ, có thể khẳng định sẽ được phản hồi đầu tiên.
Nhưng mà lời thề đã phát ra, mọi chuyện đều đã vô dụng rồi.
“Ta đã thề rồi, không có chuyện gì nữa thì ngươi có thể đi được chưa.” Vọng Luân nhìn chằm chằm Lam Tiểu Bố, giọng điệu bình tĩnh.
“Lão Vọng, làm rất tốt, ta xem trọng ngươi đó.” Lam Tiểu Bố vỗ vỗ vai Vọng Luân, xoay người rời đi.
Lam Tiểu Bố tự vỗ vai mình, không hề cảm nhận được sát ý, Vọng Luân quả thật không nhúc nhích. Tên điên Lam Tiểu Bố này, hắn xem như đã rõ rồi. Với hắn mà nói, chỉ cần Lam Tiểu Bố không đến làm phiền hắn, vậy thì mọi chuyện đều ổn.
Lam Tiểu Bố cũng không ngờ rằng phát lời thề ở nơi này sẽ khiến Thiến Đạo công nhận, đây cũng không phải là chuyện nhỏ. Nhìn mấy người còn lại trên quảng trường không có phản ứng gì, Lam Tiểu Bố biết rõ, những người ở nơi này chắc hẳn đều biết, thề ở quảng trường Thiên Nhai chắc chắn sẽ ứng nghiệm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận