Khí Vũ Trụ

Chương 1010: Cảm ngộ Dục Thần.

Lam Tiểu Bố đã dừng việc tu luyện lại, hắn đang đứng bên ngoài quan sát một tu sĩ của lĩnh thứ mười độ kiếp lên Thiên Thần cảnh.
Một tu sĩ tu luyện từ Dục Thần cảnh lên đến Thiên Thần, mất trăm vạn năm cũng không có gì kỳ lạ, đừng bảo là chỉ ngắn ngủi mấy năm. Nhưng hết lần này đến lần khác, trong mấy năm ngắn ngủi này, trong lĩnh thứ mười của Lam Tiểu Bố lại có người độ kiếp tấn cấp lên Thiên Thần cảnh.
Càng khiến Lam Tiểu Bố kinh ngạc hơn là, người đầu tiên độ kiếp tấn cấp lên thiên thần cảnh không phải là người có tu vi cao nhất Thạch Dật, mà là một tu sĩ tên là Tỉnh Tử Tự. Cho dù đã dừng chân ở Dục Thần cảnh mấy chục vạn năm, đã tích lũy đầy đủ nội tình, nhưng chỉ trong mấy năm ngắn ngủi đã có thể bước vào thiên thần cảnh, cho thấy thiên phú cũng thật kinh người.
Cùng lúc đó, bên phía đối diện, một tên tu sĩ áo nâu nhìn chằm chằm bên phía Lam Tiểu Bố, sắc mặt không ngừng biến đổi. Hắn chính là tu sĩ Thiên Thần cảnh mấy năm trước, bởi vì thần linh khí ở nơi này quá dồi dào, hắn mới có thể tấn cấp lên Thiên Thần cảnh. Nhưng cũng vì tấn cấp lên Thiên Thần cảnh, tâm thần kích động, suýt chút nữa đã tẩu hỏa nhập ma. Đó mới là lý do khi đám người Lam Tiểu Bố đến đoạt địa bàn, hắn không dám động đậy.
Trải qua mấy năm củng cố tu vi, Thiên Thần cảnh cuối cùng cũng đã vững chắc lại, theo lý mà nói là có thể ra tay với bọn người Lam Tiểu Bố rồi. Nhưng thật không thể ngờ được khi hắn vừa xuât quan, đã nhìn thấy bên phía Lam Tiểu Bố có người độ lôi kiếp Thiên thần.
Có nên ra tay hay không? Tên tu sĩ Thiên Thần cảnh này nhìn chằm chằm Tỉnh Tử Tự đang độ kiếp, có chút đo dự.
Nếu như không phải bên Lam Tiểu Bố có Phòng Ngự Trận và Khốn Sát Thần trận, hắn đã ra tay không chút do dự rồi. Mặc dù hắn là Thiên Thần cảnh, nhưng mà trận đạo lại thấp kém, thậm chí ngay cả tiên trận cấp chín cũng không thể bố trí ra được. Một khi bị thần trận nhốt lại, đối phương lại người đông thế mạnh…
Đối phương nhiều người, người bên mình cũng không ít.
Tu sĩ Thiên Thần cảnh này nghĩ nếu như tất cả mọi người đều ra tay, người bên mình chỉ cần kiềm chế mấy người còn lại, khống chế được Khốn Sát Trận, hắn chắc hẳn có thể nhân cơ hội giết tu sĩ đang độ kiếp Thiên Thần cảnh kia. Tu sĩ Thiên Thần cảnh ở đối diện bị giết, những người còn lại chỉ có thể tùy ý chà đạp.
Ngay lúc này, một đạo thần niệm không chút kiêng kị quét đến người hắn. Không chỉ như vậy, đạo thần niệm này còn nằm trên người hắn quét đến quét lui, không có chút e ngại nào.
Loại dùng thần niệm khiêu khích thế này tựa như một chậu nước lạnh tạt vào đầu hắn, khiến hắn lập tức thu thần niệm của mình lại, sát ý cũng nhanh chóng tiêu tán.
Lam Tiểu Bố thu hồi thần niệm, hắn vẫn luôn chú ý đến cường giả thiên thần cảnh này, đối phương mà muốn ra tay thì hắn thật sự cũng chẳng sợ gì.
Tiếng sấm sét ầm vang khiến nhiều người không thể nào an tâm tu luyện được, mọi người dứt khoát đứng lên quan sát Tỉnh Tử Tự độ lôi kiếp thiên thần.
Khi lôi kiếp tan đi, Tỉnh Tử Tự vẫn bình yên vô sự, nhóm người phía đối diện hiểu rõ, thực lực bọn người Lam Tiểu Bố có thể chống lại bọn hắn.
“Lĩnh trưởng, đa tạ ngươi đã làm hộ pháp cho ta. Bây giờ ta đã độ kiếp thành công, tấn cấp Thiên thần cảnh.” Tỉnh Tử Tự kích động nắm chặt hai tay, hắn có nằm mơ cũng không thể nào ngờ được mình có thể bước vào thiên thần cảnh trong vòng mấy năm.
“Chúc mừng ngươi, Tỉnh đạo hữu.” Lam Tiểu Bố cũng vô cùng vui mừng.
“Ta cũng sắp độ kiếp rồi…” Giọng nói của Thạch Dật truyền đến, hắn cũng cảm nhận được Thiên Thần cảnh. Đối với những tu sĩ đã dừng chân ở Dục Thần cảnh mấy chục vạn năm như bọn hắn, tấn cấp lên thiên thần cảnh không phải cần đến cảm ngộ và cơ duyên, thứ thiếu nhất chính là thần linh khí.
Bây giờ có thần linh khí, còn dồi dào như vậy, thậm chí quy tắc còn vô cùng rõ ràng, bọn hắn tấn cấp lên thiên thần tựa như là chuyện nước chảy thành sông.
Thạch Dật độ lôi kiếp Thiên Thần không phải là kết thúc, mà chỉ vừa mới bắt đầu. Sau Thạch Dật, từng tu sĩ của lĩnh thứ mười lần lượt độ kiếp, không phải độ kiếp thiên thần cảnh thì chính là Dục Thần cảnh.
Bởi vì không ngừng có người độ kiếp Thiên Thần cảnh, những tu sĩ đứng bên ngoài quan sát lôi kiếp Thiên Thần cũng có được cảm ngộ, từ đó càng nhiều người nghênh đón lôi kiếp Thiên Thần cảnh hơn.
Diêm Ảnh tấn cấp lên thiên thần, sau đó ngay cả Bàng Bất Lận cũng tấn cấp thiên thần cảnh. Còn Mạc Tiểu Tịch, đã sớm Dục Thần thành công. Mỗi một tu sĩ độ lôi kiếp Thiên Thần cảnh, Lam Tiểu Bố đều sẽ lấy mai rùa Ma Linh Thần Quy của mình ra cho mượn.
Chỉ cần có mai rùa Ma Linh Thần Quy ở đâu, cho dù là tu sĩ Dục Thần có kém đến đâu, cũng sẽ không bị vẫn lạc trong lôi kiếp thiên thần.
Thời điểm ban đầu, Lam Tiểu Bố còn có chút khó hiểu, nơi này quả thật rất dồi dào thần linh khí, đồng thời đông đảo tu sĩ của lĩnh thứ mười cũng có nội tình thâm hậu. Nhưng cũng không thể chỉ mới ngắn ngủi năm sáu năm mà đã có nhiều người vượt qua đại cảnh giới như vậy chứ? Thiên tài có một người là tốt rồi, nhiều thiên tài như vậy khiến người ta không thể tin nổi.
Nhưng mà khi người độ kiếp càng lúc càng nhiều, Lam Tiểu Bố cũng dần dần hiểu được thần linh khí đối với nội tình tu sĩ ở nơi này là nhân tố vô cùng quan trọng, nhưng cũng không phải là nhân tốt quyết định đến việc có nhiều tu sĩ tấn cấp như vậy. Nhân tố quyết định khiến nhiều người ở đây tấn cấp như vậy là vì Thần Nguyên điện của hắn.
Thần Nguyên điện không chỉ hấp thu mỗi thần linh khí, quan trọng nhất là Thần Nguyên điện còn ngưng luyện tất cả số thần linh khí này thành thần tinh, hơn nữa còn là thần tinh thượng phẩm.
Quy tắc thiên địa tán loạn bên trong thần linh khí, có lẽ còn khá mơ hồ, nhưng muốn ngưng tụ thành thần tinh thượng phẩm, vậy thì nhất định phải có quy tắc thiên địa vô cùng rõ ràng. Xung quanh Thần Nguyên điện là loại quy tắc thiên địa cực kỳ rõ ràng này, hầu như đã giúp những người xung quanh đó có thể tấn cấp lên tầng thứ cao hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận