Khí Vũ Trụ

Chương 1308 - Quy tắc Thời Gian.

Lam Tiểu Bố không trả lời Tam Oa Thánh Nhân, chỉ nói với những tu sĩ vây xem bên ngoài, “Các vị không có chuyện gì thì đi đi, bây giờ ta muốn tu luyện.”
Lam Tiểu Bố có thể tu luyện ở quảng trường Thiên Nhai, thậm chí còn không bị ảnh hưởng vì tiêu hao thần nguyên ở nơi này, đã gây ra kích thích cực lớn với những người ở nơi này. Đối mặt với Tiểu Cường như Lam Tiểu Bố ở Thiên Nhai, không có người nào muốn đắc tội. Cho nên Lam Tiểu Bố nói hắn muốn tu luyện, tất cả mọi người đều lập tức giải tán.
Một Thần Quân có thể khôi phục thần nguyên bất cứ lúc nào, ở Thiên Nhai này, không ai dám trêu chọc đến.
Ngay cả Vọng Luân đang bế quan ở Thiên Nhai, lúc này cũng không dám tiếp tục ở lại đây bế quan nữa, hắn cúi đầu theo đám người rời khỏi quảng trường Thiên Nhai. Với thực lực nghiền ép Tam Oa Thánh Nhân của Lam Tiểu Bố, muốn giết Vọng Luân hắn chẳng có gì khó khăn cả.
Chờ tất cả mọi người đi rồi, lúc này Lam Tiểu Bố mới nhìn về phía Đàm Cửu Phiến. Hắn cũng không phải đồ ngốc, giết Đàm Cửu Phiến có gì tốt chứ? Thánh Nhân đã có thế giới của mình, hắn giết Đàm Cửu Phiến rồi, thậm chí Nguyên Thần của đối phương cũng không thể diệt được.
Thế giới của Thánh Nhân khác với thế giới của Thần Vương, ở trong đó cơ bản đã tạo thành quy tắc thiên địa độc lập. Loại quy tắc thiên địa này, cho dù hắn có xử lý thân thể của Đàm Cửu Phiến, Nguyên Thần của Đàm Cửu Phiến vẫn có thể trốn vào trong thế giới của mình lẩn trốn. Thực lực bây giờ của hắn, tựa như cũng không thể nào ngăn cản được.
Nếu như không giết Đàm Cửu Phiến, hắn có thể lấy được một ít đồ từ chỗ Đàm Cửu Phiến.
Kể từ khi giao dịch với Kỷ Di, Lam Tiểu Bố hiểu rất rõ, Thánh Nhân ở nơi này đều giàu đến chảy mỡ. Đồ tốt của hắn cũng không ít, nhưng mà so với những Thánh Nhân này, hắn thật sự quá nghèo khó.
Giờ phút này Đàm Cửu Phiến mơ hồ có chút hiểu ra ý của Lam Tiểu Bố, tu vi của Lam Tiểu Bố quá thấp, hơn nữa có thể ở chỗ này tu luyện. Bây giờ hắn không thể nào phản kháng được Lam Tiểu Bố, nhưng Lam Tiểu Bố lại không giết hắn, đây cũng là vì muốn có đồ tốt.
Quả nhiên một khắc sau hắn đã nghe thấy Lam Tiểu Bố nói, “Ta đương nhiên có thể không giết ngươi, nhưng mà phải xem thử ngươi có thể cho ta được thứ tốt gì, cơ hội chỉ có một lần thôi đó.”
“Sáu mươi đầu thần linh mạch cực phẩm, bốn mươi đầu thần linh mạch thượng phẩm.” Đàm Cửu Phiến không chút do dự nói.
Với tu vi cảnh giới như bọn hắn, thần tinh đã không còn ích lợi gì nữa, ở trong người có đủ các loại thần linh mạch.
“Được, thành giao.” Lam Tiểu Bố không trả giá chút nào.
Trong lòng hắn thì âm thầm kinh ngạc, mấy lão già này thật là giàu có, nếu như hắn có thể cướp hết mấy lão gia hỏa ở Thiên Nhai một lần, sẽ như thế nào nhỉ?
Nhưng mà Lam Tiểu Bố nhanh chóng nén suy nghĩ này của mình lại, một khi khiến mọi người nổi giận, cho dù hắn có thể nhanh chóng khôi phục thần nguyên, ở nơi này cũng chỉ có một con đường chết.
Nghe thấy Lam Tiểu Bố đồng ý, Đàm Cửu Phiến không chút do dự lấy một chiếc nhẫn ra đưa cho Lam Tiểu Bố. So với những Thánh Nhân khác, hắn xem như là người ngèo. Nhưng mà có nghèo, hơn mười đầu thần linh mạch cực phẩm này vẫn có thể lấy ra được.
Lam Tiểu Bố nhận lấy chiếc nhẫn, thần niệm quét qua một chút rồi lập tức cất đi, “Ngươi có thể đi rồi, nhớ kỹ lần sau đừng nên tùy tiện nói cái nồi là của ngươi, nói nhiều sẽ xảy ra chuyện đó.”
Đàm Cửu Phiến ôm quyền với Lam Tiểu Bố, một câu cũng không nói, xoay người rời đi. Nhưng hắn không lập tức rời khỏi quảng trường Thiên Nhai, bây giờ hắn tiêu hao không phải chỉ một hai phần, hắn nhất định phải bế quan mấy chục năm ở Thiên Nhai, sau đó mới tính đến chuyện rời đi. Cũng may trên người hắn còn có một ít đồ, nếu không thì ngay cả khôi phục thực lực hắn cũng sẽ không có cơ hội.
Lam Tiểu Bố lấy được một đống thần linh mạch, trong lòng cực kỳ hài lòng. Mối làm ăn này, hắn ước gì mỗi ngày đều sẽ có.
Quay trở về Tụ Linh Trận của mình, Lam Tiểu Bố lại lấy ra thêm thần linh mạch cực phẩm. Trường Sinh Quyết vận chuyển trong tình huống thần linh khí nồng đậm như thế này, tốc độ tu luyện càng lúc càng nhanh.
Cộng thêm ở quảng trường Thiên Nhai có đầy đủ hết mọi quy tắc vũ trụ, chỉ ba tháng sau, Lam Tiểu Bố đã đến Thần Quân tầng hai. Nửa năm sau, Lam Tiểu Bố đã bước vào Thần Quân tầng ba.
Đàm Cửu Phiến đang ở đằng xa khôi phục một chút thần nguyên nhìn thấy thì âm thầm kinh hãi, cho dù có ở bên ngoài, hắn cũng chưa từng thấy Thần Quân nào có thể tu luyện nghịch thiên như Lam Tiểu Bố. Xung quanh Tụ Linh Trận của Lam Tiểu Bố, thần linh khí đã không còn là sương mù nữa, mà đã tạo thành một Hư không hồ thần linh khí.
Càng thấy lòng Đàm Cửu Phiến càng lạnh, với tiến độ tu vi như Lam Tiểu Bố, cộng thêm thủ đoạn ra tay gọn gàng dứt khoát của Lam Tiểu Bố. Đàm Cửu Phiến hắn thật sự có thể lấy lại Luân Hồi Oa được sao?
Giờ phút này, lòng tin của Đàm Cửu Phiến đã bị nghiền ép. Trước đó Luân Hồi Oa của hắn bị mất, hắn thật sự cũng không để ý gì nhiều. Ở trong mắt Đàm Cửu Phiến, chờ hắn vượt qua Thần Vị Môn, Luân Hồi Oa sớm muộn gì cũng là của hắn, ai có thể lấy được Luân Hồi Oa của Đàm Cửu Phiến hắn chứ?
Trên thực tế hắn còn chưa ra ngoài, Luân Hồi Oa đã xuất hiện ở trước mắt hắn, nhưng hết lần này đến lần khác, hắn ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, đừng nói đến chuyện cướp đoạt về.
Lam Tiểu Bố dừng tu luyện, trong tay hắn cầm một bản đạo quyển, chính là Đại Vẫn Mệnh Thuật.
Cho dù Đại Vẫn Mệnh Thuật có thật sự nằm trong tay Đồ Võng hay không, Đồ Võng sẽ không còn cơ hội có được nữa. từ giờ trở đi, cho dù là Đại Vẫn Mệnh Thuật hay Tiểu Vẫn Mệnh Thuật, sẽ đều nằm trong tay hắn.
Sau khi lấy được Đại Vẫn Mệnh Thuật, Vũ Trụ Duy Mô lập tức bắt đầu tạo dựng mô hình kết cấu toàn bộ đạo tắc vũ trụ trong quảng trường Thiên Nhai. Đây là một quá trình khá dài, lúc nào có thể hoàn thành, Lam Tiểu Bố cũng không thèm để ý. Hắn chỉ hy vọng tương lai sau khi mình rời khỏi Thiên Nhai, có một đường để cảm ngộ quy tắc vũ trụ nơi này mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận