Khí Vũ Trụ

Chương 631: Đạo không trầm luân. (2)

Sau khi Kế Lãnh nói xong, bước về phía trước một bước. Câu sau cùng hắn nói tựa như có chút kiêng kị, nhưng mà người hắn kiêng kị không phải là Lam Tiểu Bố, mà là vị sư phụ chưa xuất hiện kia của Lam Tiểu Bố.
Lam Tiểu Bố cũng bước lên một bước từ tốn nói, “Lão già, lấy được bảo vật của người khác cũng phải có mạng dùng mới được, Bố gia ngươi cho ngươi một cơ hội, để cho ngươi ra tay trước. Nếu không đừng trách Bố gia không cho ngươi cơ hội ra tay.”
Phách lối, lời Lam Tiểu Bố nói thật sự quá phách lối.
Một Đại Chí Tiên khiêu chiến với một tiên tôn hậy kỳ, mà còn để tiên tôn hậu kỳ ra tay trước. Ở khắp Ma Huyền Tiên Vực này, chỉ sợ không thể tìm được tên Đại Chí Tiên nào phách lối như Lam Tiểu Bố.
“ĐƯợc, được…” Kế Lãnh liên tục nói mấy chữ được, sau đó đánh một quyền về phía Lam Tiểu Bố, ngay cả pháp bảo hắn cũng chẳng muốn lấy ra. Thật sự là hắn đã bị mấy lời phách lối của Lam Tiểu Bố chọc giận, đồng thời cũng tin tưởng ở đây có nhiều người như vậy có thể chứng minh, chính là Lam Tiểu Bố bảo hắn ra tay trước.
Nếu như những người khác phách lối như vậy, hắn còn kiêng kị một chút, chẳng lẽ là giả heo ăn thịt hổ, nhưng Lam Tiểu Bố thì hắn thật sự biết quá rõ. Chẳng những hắn biết rõ, rất nhiều người ở Ma Huyền Tiên Vực này đều biết rõ về Lam Tiểu Bố. Sau khi Lam Tiểu Bố lấy được hạng nhất tại cuộc thi đấu đan dược, lấy đi một đống bảo vật, hắn đã bị người ta điều tra. Sau này khi sư phụ hắn xuất hiện, cũng bị người khác điều tra.
Lam Tiểu Bố chỉ là một nhân vật nhỏ mà thôi, ban đầu là một tiên tào ở Cấm Tiên Ti, về sau mới tích lũy được chút công lao bò lên được vị trí Tiểu Tiên Ti. Bàn về thực lực, lúc trước Lam Tiểu Bố chắc hẳn là một Đại Ất Tiên tấn cấp lên Đại Chí Tiên. Chỉ ngắn ngủi hai, ba năm mà thôi, thật sự cho dù là thiên thần hạ phàm, cũng sẽ không thể từ một đại Ất Tiên nho nhỏ bước vào tiên tôn, thậm chí là tiên đế.
Muốn nghiền ép hắn, tiên tôn cũng không được, ít nhất là phải tiên đế mới được.
Kế Lãnh thật sự không biết, khi Lam Tiểu Bố vừa mới đến Cấm Tiên Ti, ngay cả huyền tiên cũng không phải.
Mặc dù Kế Lãnh khinh thường Lam Tiểu Bố, cũng không nương tay chút nào, hắn quyết định dùng một đòn đánh Lam Tiểu Bố trở thành tàn phế trước. Nơi này có nhiều nhân chứng như vậy, là do Lam Tiểu Bố khiêu khích hắn, để hắn ra tay trước.
Một quyền này đánh ra, không gian xung quanh Lam Tiểu Bố và Kế Lãnh lập tức bị khí thế từ một quyền này bao trùm, sát ý trong không gian này bành trướng lên, đừng nói là một Đại Chí Tiên, cho dù là một Tiên tôn chân chính, ở trong vùng không gian này chỉ sợ cũng chỉ nghĩ đến chuyện làm sao thoát khỏi nơi này.
Lam Tiểu Bố chẳng những không xông ra ngoài, ngược lại không nhìn đến một quyền này, Thất âm Kích vung lên cuốn theo kích âm cuồng bạo đánh đến.
Để Kế Lãnh ra tay trước cũng không phải là vì Lam Tiểu Bố phách lối, mà là hắn khẳng định cho dù Kế Lãnh không nương tay thì cũng sẽ khinh địch. Đồng thời hắn khẳng định Kế Lãnh sẽ không thi triển thần thông cường đại nhất của mình, nếu như vậy thì hắn sẽ chiếm được ưu thế.
Đương nhiên, đối mặt với một tiên vương bình thường, Kế Lãnh có đầy đủ thời gian và không gian để chuyển biến thần thông của mình. Lam Tiểu Bố tin, trước thần thông từ Thất âm Kích của hắn, Kế Lãnh tuyệt đối không sẽ thể đổi chiêu dễ dàng như vậy. Nếu như hắn có thể biến đổi chiêu thức sau khi dốc toàn lực vào một quyền như thế này, vậy hắn cũng không cần đánh nhau với Kế Lãnh nữa, trực tiếp nhận thua là được rồi.
Lúc Thất âm Kích vừa ra, chỉ cuốn theo kích ảnh cuồng bạo, một đạo kích mang sát ý kia cũng không khiến Kế Lãnh quan tâm
Nhưng sau khi kích mang nổ tung, sắc mặt Kế Lãnh lập tức biến đổi, hắn cảm nhận được một luồng khí thế sát phạt ẩn chứa kích mang vô cùng vô tận. Thế này sao mà là Đại Chí Tiên được? Đây tuyệt đối là khí thể của Tiên Tôn, khí thế của đối phương hoàn toàn không yếu hơn hắn một chút nào.
Kế Lãnh sao có thể không biết mình đã khinh địch, cho dù hắn đã dốc toàn lực vào một quyền này những cũng đã là khinh địch. Nếu như đổi thành người bình thưởng, chỉ sợ lúc này sẽ nhanh chóng lấy pháp bảo của mình ra đổi thành đại thần thông.
Trong lòng Kế Lãnh biết rất rõ, nếu như hắn lấy pháp bảo ra, chỉ sợ hắn thật sự thảm rồi. Cho dù bỏ đi một bàn tay này, cũng tuyệt đối không thể nửa đường quay sang lấy pháp bảo ra. VỚi uy thế từ một kích này của Lam Tiểu Bố, chờ đến khi hắn lấy pháp bảo ra, cái mạng nhỏ của hắn chỉ sợ cũng mất đi một nửa.
Kích mang không ngừng tách ra, trong nháy mắt đã biến thành sát thế phủ trời ngập đất, kích âm cuốn theo tiếng vó ngựa giáo mác, tựa như thực chất.
Lam Tiểu Bố chuẩn bị thi triển một kích này chính là thần thông Cung âm Sát, nhưng khi kích âm tăng vọt, kích mang hoàn toàn bao lấy vùng không gian này, trước mắt Lam Tiểu Bố xuất hiện chiến trường Ma Huyền Viễn Cổ vô cùng mênh mông. Hắn đứng ở đây có thể nhìn thấy rõ thi thể da bọc lấy xương chất chồng thành núi, một loại cảm giác thê lương bi tráng và tiêu điều đến cực hạn xông lên đầu.
Có lẽ rất nhiều tu sĩ đã bị Yểm Ma giết chết này cũng là vì tăng thực lực của mình lên, tìm kiếm một chút tài nguyên tu luyện, cũng có thể là vì bảo về Ma Huyền Tiên Vực, không thể để Yểm Ma tràn lan khắp tiên vực, không để cho nhà của bọn họ bị Yểm Ma cắn nuốt.
Giống như hắn năm đó khi lao ra khỏi Địa Cầu, lúc đó hắn cũng mang tâm tình như vậy. Hắn đã làm được, chỉ là hắn không chết đi mà thôi.
Hét một tiếng thật lớn nương theo kích mang phóng thẳng lên tận trời, sau đó khí thế của Lam Tiểu Bố càng lúc càng tăng cao, giờ khắc này, Thất âm Kích trong tay Lam Tiểu Bố tựa như hòa thành một thể với hắn, hóa thành nhận mang thẳng tiến không lùi, muốn xóa sạch thảm cảnh u ám nơi này.
Đạo âm sát mang nổ tung, tất cả người đứng ngoài quan sát đều dại ra, đây là sát khí lớn đến mức nào chứ? KHí thế này dường như đã ngưng luyện thành thực chất, tựa như muốn xóa sạch u ám ở nơi này, để bầu trời sáng lên.
Đạo không trầm luân Thất âm ra, trời đêm vạn trượng độc hành nhân!
Sau khi cảm ngộ được đạo âm từ đạo kích mang này, trong lòng Lam Tiểu Bố tựa như gương sáng, cho đến hôm nay, hắn mới hiểu được câu nói kia, thần thông thật sự hắn ngộ ra được chính là “Đạo không trầm luân”. Đây là nguyên vọng năm đó của Trúc Duẫn, cũng là nguyện vọng của hắn. Nhưng mà nguyện vọng của hắn và nguyện vọng của Trúc DUẫn nhìn qua thì giống như, nhưng trên thực tế lại có bản chất khác nhau.
“Phốc!” Hai vệt máu bắn ra, vệt máu thứ nhất là từ cánh tay Kế Lãnh bị Thất âm Kích đánh tan, một vệt máu là Lam Tiểu Bố phun ra một ngụm máu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận