Khí Vũ Trụ

Chương 377; Đấu với Chân Tiên. (1)

Chỉ do dự một chút, Lam Tiểu Bố đã quyết định từ bỏ chuyện rút đi đầu tiên linh mạch này,
Bây giờ hắn còn phải nghĩ cách rời khỏi đây, nếu như hắn rút đầu tiên linh mạch này đi, nhất định sẽ gây ra động tĩnh lớn, vậy thì hắn chắc chắn không thể đi được nữa.
Ánh mắt Lam Tiểu Bố nhìn về phía bên phải vườn hoa, nơi này là chỗ ở của những người còn lại ở Ngôn gia, thần niệm hắn quét qua, rất nhanh đã nhìn thấy khu vực dành cho nô bộc của Ngôn gia. Nô bộc đi ra đi vào, chắc hẳn sẽ không đi từ cửa chính nhỉ?
Nghĩ đến đây, Lam Tiểu Bố nhanh chóng đi về phía bên phải vườn hoa. Chỉ cần bên này có đường đi ra ngoài, hắn nhất định có thể tìm được.
“Ngươi là ai?” Lam Tiểu Bố vừa bước đến đình viện bên phải, một tên nô bộc có thân hình cao lớn từ phía đối diện đi đến, theo bản năng hỏi Lam Tiểu Bố một câu.
“Tam thiếu gia của Nhị bá nhà tiểu thúc của ngươi…Đùng.” Lam Tiểu Bố còn chưa dứt lời đã nhanh chóng đánh ngất tên này.
Mặc dù thực lực của hắn mới là Chân Thần cảnh, nhưng thực lực của nô bộc này kém hơn, phần lớn là Luyện Thần cảnh, thậm chí còn có Kim Đan cảnh.
Tu vi của tên nô bộc bị Lam Tiểu Bố đánh ngất này hơi cao, thực lực là Luyện Thần cảnh. Lam Tiểu Bố không hề nhẹ tay chút nào, trực tiếp bắt đầu sưu hồn. Nếu đang ở trong lồng giam này, vậy đương nhiên sẽ là chết đạo hữu không chết bần đạo rồi.
Kết quả sưu hồn khiến Lam Tiểu Bố thất vọng, hắn cho rằng từ chỗ ở của nô bộc mà rời khỏi Ngôn phủ phải đi qua một cửa bên. Bây giờ hắn mới biết, tất cả mọi người muốn rời khỏi Ngôn gia nhất định phải đi qua sảnh trước. Cửa bên là cửa bên, nhưng cửa bên này là một thông đạo chuyên dùng, trước cửa thông đạo còn có hộ vệ trông coi.
Mặc dù biết rời đi như vậy tương đối nguy hiểm, nhưng Lam Tiểu Bố biết hắn hoàn toàn không có thời gian. Hắn lấy một bộ đồ sạch sẽ dành cho nô bộc trong nhẫn của tên kia để thay đổi, sau đó lại lấy trong đống chiến lợi phẩm của mình một chiếc mặt nạ Linh khí thượng phẩm mang lên, biến bản thân mình thành một người nam tử có sắc mặt hơi tái nhợt, sau đó không ngẩng đầu đi đến thông đạo trong tiền sảnh nô bộc.
Chỉ tiếc là trên người hắn không có pháp bảo cải trang nào tốt, nếu có một món pháp bảo cải trang Tiên khí, vậy thì hắn sẽ tự tin hơn, linh khí cải trang thượng phẩm rất dễ bị phát hiện. CHỉ là Lam Tiểu Bố không còn cách nào khác, hắn nhất định phải thay đổi gương mặt của mình.
Còn về lý do ra ngoài hắn đã tìm được rồi, đó là đến Ngân Loan tiên thành mua Tĩnh Mộc
Hương. Tên nô bộc bị hắn giết kia không phải là quản sự, muốn đi mua MỘc Tĩnh Hương phải được sự đồng ý của quản sự mới được ra ngoài. Lam Tiểu Bố cũng không quan tâm đến những chuyện này, hắn chỉ cần một lý do mà thôi.
KHi đứng trước hành lang kia, có mấy nữ tỳ bưng linh quả và linh tửu lướt qua người Lam Tiểu Bố. Lam Tiểu Bố phát hiện không có người nào hoài nghi hắn. Lam Tiểu Bố không nhanh không chậm đi đến thông đạo, cho dù Lam Tiểu Bố không dùng thần niệm để quan sát, nhưng hắn là một tông sư trận pháp cấp bảy, có thể dễ dàng phát hiện hai bên đều là cấm chế san sát nhau. Một khi thân phận của hắn bị bại lộ, hắn chắc chắn sẽ bị giết chết.
Hai tên hộ vệ đứng canh giữ bên ngoài cửa thông đạo, một trái một phải. Mặc dù quanh năm đều đứng canh giữ ở đây, cũng không có chuyện gì xảy ra, nhưng hai tên hộ vệ này nhìn qua có vẻ rất tận tụy. Khiến Lam Tiểu Bố thả lỏng chính là, hai tên hộ vệ này chắc đều là Nhân Tiên cảnh, nếu như Nhân Tiên cảnh không tập trung, chắc hẳn sẽ không nhìn ra hắn đang dùng pháp bảo cải trang.
Lam Tiểu Bố chắp tay sau lưng đi đến gần lối ra, hắn thấy rõ tên hộ vệ bên phải hình như định tiến lên. Lam Tiểu Bố biết đó là vì thấy hắn lạ mặt nên mới như vậy, chỉ là hắn không biết Dịch Dung Thuật, nếu không thì hắn đã cải trang thành gương mặt của một tên nô bộc nào đó rồi.
Còn chưa để tên hộ vệ bên phải kia nói chuyện, Lam Tiểu Bố đã chủ động đi đến trước mặt tên hộ vệ bên trái, lạnh lùng nói, “Lư Bách Dung, lá gan của ngươi không nhỏ nhỉ?”
Hộ vệ bên trái vô cùng hoang mang nhìn Lam Tiểu Bố, Lam Tiểu Bố nói tiếp, “Chuyện ngày hôm qua ngươi làm, ngươi cho rằng không có ai biết sao? Ha ha, ta nói cho ngươi biết, quản sự đại nhân rất tức giận đấy. Chờ sau khi ta đi Ngân Loan tiên thành mua Tĩnh Mộc Hương về, ngươi đi với ta đến gặp quản sự một chút. Bây giờ đừng giải thích với ta, ta không làm chủ được, ta chỉ là một người truyền lời mà thôi.”
Nói xong Lam Tiểu Bố còn hừ một tiếng, sau đó khinh thường nhìn tên hộ vệ kia rồi không nhanh không chậm đi ra ngoài.
Lam Tiểu Bố thở phào nhẹ nhõm, tên bên phải kia cũng không ngăn hắn lại. Cũng may, khi hắn sưu hồn đã biết được tên gia hỏa kia tên là Lư Bách Dung.
Mãi đến khi Lam Tiểu Bố đã đi xa, hộ vệ bên phải mới nhỏ giọng nói, “Bách Dung, hôm qua có chuyện gì thế? KHiến Dư quản sự tức giận?”
Bởi vì chuyện mà Lam Tiểu Bố nói có vẻ rất nghiêm trọng, cho nên nhất thời hai người không để tâm đến chuyện Lam Tiểu Bố là người lạ mặt, trong tiềm thức đều cho rằng Lam Tiểu Bố là người mới đến.
Sắc mặt Lư Bách Dung có chút tối tăm, hôm qua hắn thật sự đã làm ra một chuyện, hắn xin đan phòng Thi Thiến làm giúp mình hai viên bán phế đan, thế nhưng sao Dư quản sự lại biết chuyện này? TRong phủ mỗi tháng sẽ có một ít bán phế đan xuất hiện, những đan dược này cũng không được tính là phế đan, có thể dùng để tu luyện, chỉ là lượng đan độc quá nhiều, cho nên bình thường đều đem ra ngoài để bán.
Rất nhiều nô bộc trong phủ đều lén lút dùng bán phế đan, đây là một bí mật công khai. Nhưng điều kiện tiên quyết là không có ai vì chuyện này mà tìm ngươi gây chuyện, nếu có người tra xét đến ngươi vì chuyện này, vậy thì vấn đề này có thể nặng cũng có thể nhẹ.
Tội danh trộm cắp tài nguyên tu luyện trong phủ, đó không phải tội mà người bình thường
có thể gánh được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận