Khí Vũ Trụ

Chương 2204 - Nhân sinh nếu như có thể quay lại. (2)

KHóe miệng Lam Tiểu Bố tràn ra vết máu, cũng bắt đầu thiêu đốt đạo tắc Trường Sinh.
Thiêu đốt đạo tắc, cũng không chỉ một mình chấp pháp áo lục ngươi biết.
Mạc Vô Kỵ hét lên một tiếng, đạo tắc Sinh Tử từ Quang âm Luân lại mạnh hơn, khí thế tử vong cuồn cuộn kia giống như thực chất, Nghi Thanh San đã thoát ra khỏi chiến trường đứng ở đằng xa sắc mặt tái nhợt, nhưng nàng vẫn cảm nhận được, chỉ cần mình đến gần đạo tắc Tử Vong này một chút thôi thì sẽ vẫn lạc, hoàn toàn không cần ra tay.
Đạo tắc Sinh Tử từ Quang âm Luân càng rõ ràng, đạo âm cũng lần lượt nổ tung.
Chấp pháp áo lục bị đạo tắc Sinh Tử từ Quang âm Luân ảnh hưởng đến, khí thế sát phạt ngừng lại, sóng lớn sát phạt từ họa kích cũng phai nhạt đi một chút.
Khi đạo tắc Sinh Tử bao trùm đến một lần nữa, chấp pháp áo lục bị đẩy vào bên trong đạo vận kia giống như đang về lại thời khắc huy hoàng nhất năm đó.
Thời gian trôi qua thật nhanh, năm tháng như thoi đưa. Chấp pháp áo lục thở dài một tiếng, những thứ tốt đẹp luôn trôi qua nhanh như vậy, tử vong cuối cũng không ai có thể tránh được, hắn ta cũng không ngoại lệ.
Trời chiều đẹp vô hạn, chỉ tiếc gần hoàng hôn! Đạo tắc Tử Vong màu xám càng ngày càng dày đặc, ánh mắt chấp pháp áo lục dần trở nên mông lung, hắn ta thật sự không muốn chết.
Một đạo luân ảnh nhàn nhạt xông vào trong tầm mắt của hắn ta, cái này…
KHông đúng, đây là bảo vật Khai Thiên Quang âm Luân! Chấp pháp áo lục chớp mắt tỉnh táo lại, giờ phút này hắn ta lại càng điên cuồng thiêu đốt tinh huyết và tuổi thọ, hắn ta nhất định phải tránh thoát cái đạo tắc Sinh Tử này, bởi vì Quang âm Luân. Nhưng mà cũng vì Quang âm Luân, mới khiến thần thông đạo tắc Sinh Tử này có sơ hở, khiến hắn ta kịp thời tỉnh táo ại.
Càng đáng sợ hơn chính là, đây đã là món bảo vật Khai Thiên thứ ba mà hắn ta nhìn thấy, hai tên sâu kiến này rốt cuộc có bao nhiêu bảo vật Khai Thiên vậy? Nhưng mà bây giờ không phải là lúc nghĩ đến những cái này, phải chạy nhanh thôi.
Họa kích dường như muốn xé rách quy tắc của Vũ Trụ Ma, Vũ Trụ Ma phát ra tiếng ken két liên tục. Lam Tiểu Bố nôn ra một ngụm máu, đạo vận điên cuồng lưu chuyển, hắn cũng không tin, bị Vũ Trụ Ma của mình vây khốn, mà hắn còn có thể để tên tu sĩ áo lục này chạy thoát?
Mạc Vô Kỵ cũng cảm nhận được áp lực rất lớn, nếu không phải hắn và Lam Tiểu Bố đều có bảo vật Khai Thiên, vậy lần này hắn và Lam Tiểu Bố tuyệt đối không chiếm được chút lợi nào cả.
Nhưng mà lúc này mà để đối phương chạy thoát, vậy thì hắn đã quá vô năng rồi.
Đạo tắc Quang âm Luân lại tăng cường thêm một lần nữa, đạo tắc Sinh Tử từ Sinh Tử Luân phát ra càng rõ ràng, đồng thời Mạc Vô Kỵ đánh ra một chỉ về phía chấp pháp áo lục đang muốn tránh thoát khỏi Vũ Trụ Ma kia.
Chỉ thứ sáu của Thất Giới Chỉ Hư Ảo, mặc cho ngươi giãy dụa như thế nào, trước Sinh Tử Luân của ta, đều là hư ảo, đạo tắc Sát Phạt của ngươi, trước một chỉ này cũng là hư ảo.
Hư Ảo vừa xuất hiện, kích mang họa kích vỡ nát, lần nữa bị Vũ Trụ Ma nghiền ép.
Chấp pháp áo lục nôn ra một ngụm máu, hét lên một tiếng, đạo tắc quanh thân điên cuồng dâng trào. Chỉ là đạo tắc tử khí của thần thông Sinh Tử Luân của Mạc Vô Kỵ cũng hoàn toàn bao lấy hắn ta.
Đạo tắc Sát Phạt từ họa kích dần dần bị Vũ Trụ Ma mài đi, chấp pháp áo lục cũng từ nổi giận dần dần an tĩnh lại.
Hắn ta có mạnh đến đâu, cũng không thể xông ra khỏi không gian do ba món bảo vật Khai Thiên khóa lại. Không phải hắn ta không cẩn thận, nếu đổi thành bất cứ ai cũng không thể ngờ được trong tay hai sâu kiến này còn có ba món bảo vật Khai Thiên.
Lên rồi lại xuống, đạo tắc Sát Phạt từ chấp pháp áo lục bị cắn nuốt hết không còn gì, ý cảnh tử vong lại khóa chấp pháp áo lục lại.
Lần này chấp pháp áo lục không giãy dụa, hoặc là hắn ta biết cũng không thể thoát được ra ngoài. Hắn ta cũng không cầu xin tha thứ, hắn ta hiểu rõ hơn ai hết, đối mặt với loại người như Lam Tiểu Bố và Mạc Vô Kỵ, tuyệt đối không phải cầu xin tha thứ là có thể sống sót. Hắn ta cảm nhận được tử khí càn quét toàn bộ thân thể kia, mắt nhìn phía xa thở dài.
Hắn ta biết, có lẽ sau lần này, hắn ta không còn cơ hội sống sót. Hai tu sĩ Sáng Đạo cảnh, có được ba món bảo vật Khai Thiên, dường như còn có Luân Hồi Kiều. Những thứ này cộng lại, cũng đủ khiến hắn ta thần hồn câu diệt.
Hối hận không? Nếu như làm lại một lần nữa, hắn ta khẳng định mình vẫn không thể nào chống lại được sự dụ hoặc của Thất Giới Thạch. Cho nên không có gì phải hối hận, tiếc nuối duy nhất chính là không thể luân hồi.
Thật sự là hoa có ngày nở lại, người không thể quay ngược thời gian, tiếc nuối lớn nhất trong nhân sinh cũng chỉ như vậy mà thôi.
Đạo tắc Tử Vong hoàn toàn bao lấy chấp pháp áo lục, chấp pháp áo lục không còn quản đến chuyện mình còn có thể sống được bao lâu nữa, hắn ta nhìn Vũ Trụ Ma đang quay cuồng trong Hỗn Độn Hà, trong lòng suy nghĩ, nếu như nhân sinh có thể trải qua một lần nữa, hắn ta còn có thể giống như mấy lần luân hồi trước, điên cuồng tu luyện, sau đó điên cuồng muốn trở nên mạnh hơn sao?
Mi tâm đau đớn, nguyên thần của hắn ta đã bị đạo tắc Tử Vong của thần thông Sinh Tử Luân xé rách, nhưng hắn ta vẫn không tìm được đáp án.
Bạn cần đăng nhập để bình luận