Khí Vũ Trụ

Chương 698: Nghê Quang Thần Bàn.

Lam Tiểu Bố cười he he nói, “Cung lão ca, cơ hội của chúng ta chẳng mấy chốc nữa sẽ đến, ngươi đứng ở bên cạnh ta. Suy đoán của ta chắc hẳn là chính xác, nữ nhân này không thể nào khống chế được thần trận, thậm chí không biết tình hình bên trong thần trận như thế nào. Đợi lát nữa nữ nhân này chắc chắn sẽ thu hồi thần trận lại, xem xét tình hình của chúng ta.
Ta nghĩ loại thần trận này một khi kích phát không phải chỉ dùng tiên linh nguyên bình thường là được, ta tin nàng cũng không có nhiều linh nguyên đỉnh cấp như vậy để duy trì thần trận tiếp tục kéo dài. Chờ ta nói ra tay, ngươi lập tức lao ra ngoài, sau đó dánh lén Trọng Tuân Tú, chỉ cần xử lý được nữ nhân này, cướp trận kỳ thần trận bên trong tay nàng, Thần Vân Tiên Trì chính là sân sau của chúng ta rồi.”
“Ta nghe theo ngươi, ngươi nhiều ý tưởng.” Cung Doãn Kỳ lại lấy câu này ra nói một lần nữa.
Hắn thực sự tin tưởng Lam Tiểu Bố, ngay cả ở trong thần trận mà còn có thể chạy thoát được, thậm chí còn chuẩn bị xong xuôi việc đánh lén người bố trí trận, cái này lợi hại đến mức nào chứ? Cho nên hắn không những nghe lời Lam Tiểu Bố nói, Tu Di Tiễn trong tay cũng sớm chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần Lam Tiểu Bố ra lệnh một tiếng, hắn sẽ trực tiếp lao ra ngoài.
Cho dù Lam Tiểu Bố, Cung Doãn Kỳ và Liễu Ly bị thần trận nhốt lại, sắc mặt Trọng Tuân Tú cũng vô cũng tái nhợt. Nàng không ngờ trận pháp của Lam Tiểu Bố lại lợi hại như vậy, nếu như không phải ở đây có thần trận, Thần Vân Tiên Trì của nàng lần này sẽ bị tổn thất nghiêm trọng.
Nhìn người bên cạnh một chút, bảy Tiên Đế chỉ còn lại sáu người, một người trong số đó còn thiếu mất một cánh tay. Mà chính bản thân nàng cũng máu me đầy người, nếu như không phải nàng kích phát thần trận nhanh, chỉ sợ đến nàng cũng bị cái hư Không Khốn Sát tiên trận kia đánh trọng thương.
“Thật là lợi hại, khó trách lại dám đến Thần Vân Tiên Trì ta.” Trọng Tuân Tú cảm thán nói.
“Tông chủ, thần trận này tiêu hao quá nhiều thần tinh, Lam Tiểu Bố này cho dù có lợi hại hơn nữa cũng không thể ở trong thần trận kiên trì được đến bây giờ, không bằng thu trận pháp lại xem tình hình thế nào?” Một trưởng lão Tiên Đế hậu kỳ nói.
Trọng Tuân Tú do dự một chút rồi nói, “Chúng ta chờ thêm chút nữa đi.”
Mặc dù nàng có thể kích phát thần trận, nhưng thần niệm của nàng cũng không thể thẩm thấu vào bên trong thần trận.
Lại đợi thêm nửa nén hương nữa, lúc này Trọng Tuân Tú mới ném một lá trận kỳ xuống. Nàng muốn thu hồi thần trận này lại, vẫn phải dựa vào trận kỳ.
Sau khi thu hồi thần trận xong, xuất hiện trước mắt mọi người chỉ có một cái chuông màu xanh đang lơ lửng giữa không trung, bên dưới cái chuông này chính là một Nguyên Thần đang thấp thỏm lo âu.
Trừ cái đó ra, còn có một số vết máu.
Trọng Tuân Tú bồn chồn, khẽ nhíu mày, theo lý mà nói Liễu Ly không bị giết chết mới đúng. Trên người Liễu Ly có một món bảo vật đỉnh cấp, cho dù không thể bảo vệ được thể xác, nhưng cũng sẽ giống như Khúc Nguyệt, giữ lại Nguyên Thần mới đúng.
Nhưng mà Thanh Diễm Cửu Linh của Khúc Nguyệt có thể bảo vệ Nguyên Thần của nàng ta trong thần trận này, cũng xem như là một món bảo vật vô cùng lợi hại.
Không đúng, Liễu Ly bị giết, vậy Nghê Quang Thần Bàn đâu? Nghê Quang Thần Bàn tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì được, đây là món bảo vật quan trọng của tông môn, đồng thời là chí bảo đạo cơ truyền thừa.
Lúc Trọng Tuân Tú còn đang ngây người, bỗng nhiên có hơi thở chết chóc ập đến, Trọng Tuân Tú vội vàng lùi nhanh về phía sau. Nhưng nàng lại cảm nhận hoi thở chết chóc bao trùm đến một lần nữa, nói cách khác, đột nhiên có hai người đánh lén nàng.
Giờ phút này nàng đã không còn thời gian suy nghĩ là ai đang dánh lén nàng, tại sao lại có hai người đánh lén ở trước và sau, cho dù đang ở tình thế yếu tuyệt đối, nhưng nàng vẫn liều mạng thiêu đốt tinh huyết muốn thoát ra khỏi phạm vi chết chóc này.
Nhưng đúng lúc này, có một đạo Thần Hồn Thứ đánh vào thức hải của nàng. Nếu như trong tình huống bình thường, đạo Thần Hồn Thứ này muốn đánh vào trong thức hải của nàng chẳng khác nào đang nằm mơ.
Nhưng bây giờ toàn bộ tinh thần của nàng đều đang dốc sức tránh đòn đánh lén từ trước sau, đúng lúc này đạo Thần Hồn Thứ kia thừa cơ đánh vào thức hải của nàng, chuyện này khiến tiên nguyên của nàng ngừng lại một chút.
Có lúc sống và chết chỉ phụ thuộc vào một trận đánh mà thôi, thậm chí còn chưa đến một giây đồng hồ. Chỉ là chỉ với chút thời gian ấy thôi, Tu Di Tiễn của Cung Doãn Kỳ đã xé rách thân thể của Trọng Tuân Tú, máu tươi vừa bắn ra, Lam Tiểu Bố đã theo sát phía sau đoạt lấy chiếc nhẫn của Trọng Tuân Tú.
Nguyên Thần của Trọng Tuân Tú tràn ra, kêu lên: “Lam Tiểu Bố, ngươi dám giết ta, ngươi vĩnh viễn sẽ không thể xoay người…”
“Đồ ngốc, Bố gia ngươi đã giết ngươi, bây giờ còn sống rất tốt, mà Nguyên Thần của ngươi cũng sắp không còn nữa rồi. Còn Thần Vân Tiên Trì này, ha ha, ngươi cho rằng nó vẫn còn có thể tồn tại sao?” Lúc Lam Tiểu Bố nói chuyện thì xòe tay ra, ném một ngọn lửa về phía Trọng Tuân Tú.
Trọng Tuân Tú ngẩn ngơ, lập tức hiểu ra, trận kỳ khống chế thần trận đã rơi vào tay Lam Tiểu Bố, không biết Lam Tiểu Bố còn bố trí bao nhiêu Hư Không sát trận và Khốn Sát tiên trận ở Thần Vân Tiên Trì, muốn diệt hết Thần Vân Tiên Trì là chuyện dễ dàng.
Thật giống như trước đó, nếu như nàng không kích phát thần trận, Tiên Đế của Thần Vân Tiên Trì, thậm chí ngay cả chính nàng cũng bị trúng chiêu. Chỉ hy vọng Hòa Hoàn Phủ có thể về sớm một chút, dựa vào dại trận của tiên môn mà bắt Lam Tiểu Bố lại.
Thế nhưng sao Lam Tiểu Bố có thể trốn thoát khỏi thần trận, thậm chí còn không bị thương một chút nào?
Đúng rồi, nhất định trên người Lam Tiểu Bố có thế giới ẩn chứa quy tắc còn cao hơn cả thần trận…
Cái nóng bỏng rát truyền đến, tư duy của Trọng Tuân Tú chìm vào bóng tối, đúng như Lam Tiểu Bố nói, trong Thái Sơ Hằng Hỏa, Nguyên Thần của nàng không thể nào tồn tại được.
Khi giết Trọng Tuân Tú, Lam Tiểu Bố cũng kích hoạt toàn bộ Khốn Sát tiên trận và Hư Không sát trận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận