Khí Vũ Trụ

Chương 1824 - Tra ra được. (2)

“Vương thượng, ta đi bắt toàn bộ người Lam gia đến đây, vào điện thẩm vấn.” Cái HÌnh nhanh chóng muốn lập công chuộc tội.
“Cũng được, ngươi bắt bọn hắn đến đây. Còn cả thành chủ của Điềm Nguyên thành nữa, tất cả những người liên quan đến vụ án của Thiết Nhiễm lúc đó cũng dẫn hết đến đây.” Tể Thiên thở dài, nếu như thật sự là do Lam gia làm, vậy gan của Lam gia này to đến mức nào chứ. Cái này không chỉ liên lụy đến cửu tộc mà sợ rằng còn liên lụy đến một vùng lãnh chúa.
“Khoan đã…” Chủng Kình gọi Cái Hình đang chuẩn bị đi lại.
“Chủng quốc sư?” Thấy Chủng Kình ngăn tướng thủ thành đi bắt người, Tể Thiên khó hiểu nhìn về phía quốc sư Chủng Kình.
Chủng Kình hít vào một hơi, chậm rãi nói, “Đây là chuyện thứ hai mà hôm nay ta muốn nói. Sau khi ta quay về Điềm Nguyên thành, cảm nhận được linh khí ở Điềm Nguyên thành vô cùng nồng đậm. Loại linh khí nồng đậm này, sợ rằng linh khí trong phạm vi mười mấy vạn dặm xung quanh đều bao trùm hết đến đây, thậm chí còn tạo thành vòng xoáy thần linh khí nhàn nhạt. Chỉ có cường giả tuyệt thế tu luyện, mới có thể gây ra tình cảnh như vậy. Trước khi chưa tiến vào Điềm Nguyên thành, ta đã có cảm giác. Sau khi tiến vào Điềm Nguyên thành, ta lại càng xác định, trong Điềm Nguyên thành có một vị cường giả tuyệt thế đang tu luyện.”
“Cường giả tuyệt thế?” Tể Thiên kinh ngạc vô cùng nhìn Chủng Kình, “Chẳng lẽ còn mạnh hơn cả CHủng quốc sư sao?”
Chủng Kình cười khổ nói, “Ta chỉ mới là Uẩn Đan cảnh mà thôi, hơn nữa tu vi đã lâu dài không tăng tiến, hầu như đã dừng lại. So với cường giả này, ta ngay cả đom đóm cũng không bằng, mà đối phương chính là trăng cao trên trời. Đừng nói là ta, cho dù là ở sư môn của ta lúc trước, Thái Thượng trởng lão đứng đầu của sư môn ta khi tu luyện cũng không thể có được loại khí thế này.”
Nghe thấy Chủng Kình nói vậy, giọng nói Tể Thiên run rẩy hơn, “Chủng quốc sư, cường giả này ở đâu?”
CHung Kình nghiêm giọng nói, “Sau khi ta quay về đã cố ý cảm nhận phương hướng lưu động của linh khí, nếu như ta đoán không sai, linh khí từ bốn phương tám hướng cuốn đến đây, đều bị cuốn vào trong đại viện của Lam gia.”
Nghe thấy vậy, chẳng những Tể Thiên, mà tất cả mọi người ở đây đều hít vào một luồng hơi lạnh.
Mọi chuyện đã rõ, Lam gia có một cường giả tuyệt thế. Mà Thiết Nhiễm lại dám mua đi nữ tỳ của Lam gia, chuyện này đã chọc giận Lam gia, kết quả người Lam gia trực tiếp ra ngoài giết chết đoàn người Thiết Nhiễm.
Tể Thiên lại càng hoảng sợ trong lòng, nếu như không phải CHủng Kình quay về báo cho hắn ta biết chuyện này, vậy thì hắn ta đã đắc tội với cường giả này. Đắc tội với Đại Quảng đế quốc, có lẽ hắn ta sẽ phải bị diệt quốc, có lẽ sẽ chết, nhưng vẫn còn một con đường sống. Mà đắc tội với loại cường giả này, một khắc sau hắn ta sẽ bị giết chết.
Chủng Kình tiếp tục nói, “Khiến người ta nghi ngờ là, cường giả Lam gia này tuyệt đối là một người có thể dễ dàng diệt đi một nước. Loại nhân vật này, vì sao khi giết người còn phải tạo ra một mê cục như vậy, khiến chúng ta tốn hơn một tháng mới tra ra được.”
KHông có ai có thể trả lời vấn đề của Chủng Kình, nhưng tất cả mọi người biết rõ, nếu như không biết rõ tình huống của Lam gia, tùy tiện đến Lam gia bắt người, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Ngay lúc này, bên ngoài lại truyền đến giọng nói khác, “Báo, Hắc Sát quân của Đại Quảng đế quốc đến bên ngoài Điềm Nguyên thành, đồng thời muốn tiến vào thành, nhân số chừng một ngàn…”
Tướng thủ thành Cái HÌnh nghe thấy vậy thì sắc mặt lập tức trắng bệch, hắn ta vội vàng nói, “Vương thượng, ta đi xem một chút.”
“Được, ngươi đi nhanh đi. Nhớ kỹ, nếu như bọn hắn muốn tiến vào thành, vậy thì, vậy thì…”
Tể Thiên lắp bắp nửa ngày cũng chẳng biết phải nói thế nào, có nên để đối phương vào thành hay không, để đối phương vào thành, vậy thì uy vọng của vùng lãnh chúa Kỳ Nguyên này sẽ không còn nữa. Mà Hắc Sát quân chính là đội quân giết người như ngóe, người nào bọn hắn cũng giết, một khi tiến vào Điềm Nguyên thành, vậy thì toàn bộ bình dân của Điềm Nguyên thành sẽ bị bọn hắn giết sạch.
“Vương thượng, tuyệt đối không thể để Hắc Sát quân vào thành, nếu không thì mặt mũi của vùng lãnh chúa Kỳ Nguyên ta sẽ không còn nữa.” Chấp quan Ô Lý vội vàng nói.
Tể Thiên thở dài, nói với Cái HÌnh, “Cho phép Hắc Sát quân dẫn một trăm người vào thành, những người còn lại thì đóng quân bên ngoài thành.”
“Vâng.” Sau khi Cái Hình lên tiếng thì vội vàng rời đi.
Sự phách lối và lệ khí của Hắc Sát quân, toàn bộ Đại Quảng đế quốc đều biết. Nếu như đi chậm một chút, chỉ sợ bọn hắn đã bắt đầu tàn sát rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận