Khí Vũ Trụ

Chương 1436 - Hủy diệt Đạo Mộng Trì.

Ba người Cung Thiên nhanh chóng tiến vào trong cái hang động đầy sương mù kia, biết mất không còn tung tích, nhưng mà Lam Tiểu Bố lại nhìn thấy rất rõ ràng ba người đã tiến vào một hành lang uốn lượn trong đại điện. Nhìn ba người cẩn thận đi trên đường đất, Lam Tiểu Bố không hề cảm thấy buồn cười một chút nào, chỉ cảm thấy sau lưng sởn gai ốc.
Vũ Trụ Duy Mô đã tạo dựng xong toàn bộ mô hình kết cấu của đại điện, Lam Tiểu Bố cũng biết được cái ao nước xám kia là gì, đó chính là Đạo Mộng Trì. Bất kỳ tu sĩ nào, chỉ cần đến đây, chỉ cần đi vào con đường uốn lượn kia, đạo vận đại đạo của hắn sẽ bị Đạo Mộng Trì phục chế lại. Mà sương mù ngũ sắc bên trên Đạo Mộng Trì, chẳng qua là các loại đạo vận của các tu sĩ thể hiện ra mà thôi.
Nếu như gặp phải tu sĩ đặc biệt như hắn, hoặc là tu sĩ nào tu luyện đại đạo khiến Đại Mộng Thánh Nhân cảm thấy hứng thú, vậy thì hắn sẽ ngã xuống khỏi Cửu Khúc Hồi Lang trên tường đất kia, rơi xuống Đạo Mộng Trì.
Lam Tiểu Bố nhìn thấy trong mô hình kết cấu, từng đạo đạo vận trong Đạo Mộng Trì kia bị bóng người hư ảo kia cuốn đi, khí thế đạo vận trên bóng người hư ảo kia cũng từ từ mà mạnh lên.
Khiến Lam Tiểu Bố yên tâm được một chút là, bóng người hư ảo kia, chỉ là một trong những đạo mộng của Đại Mộng Thánh Nhân mà thôi. Đại Mộng Thánh Nhân có bao nhiêu đạo mộng hình người, Lam Tiểu Bố cũng không biết rõ, nhưng hắn hiểu được, chờ đến khi Đại Mộng Thánh Nhân dung hợp hết những đạo mộng này lại, một lần nữa thành thánh, vậy chỉ sợ Đại Mộng Thánh Nhân sẽ còn kinh khủng đáng sợ hơn nữa.
Nếu như nói gia hỏa tu luyện Đại Tinh Cầu Thuật có thể khiến các tinh cầu trong vũ trụ Hạo Hãn bị niết hóa trước lượng kiếp, vậy Đại Mộng Thánh Nhân có thể khiến cho toàn bộ người trong vũ trụ đều sống ở trong mộng cảnh của hắn. Cái này có khác gì vũ trụ bị niết hóa chứ?
Lam Tiểu Bố cảm thán, những người này tu luyện đại đạo rốt cuộc là vì cái gì? Không phải là vì khống chế vũ trụ Hạo Hãn, mà chính là để hủy diệt vũ trụ Hạo Hãn.
Trong mắt bọn hắn, toàn bộ vũ trụ này chỉ có một người mới xứng đáng tồn tại, đó chính là bản thân hắn.
Lam Tiểu Bố nhìn cái ao tràn đầy sương mù ngũ sắc kia, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, cho dù chính mình rời khỏi đây, cũng phải xử lý cái đạo mộng của Đại Mộng Thánh Nhân này.
Theo mô hình kết cấu mà phán đoán, Lam Tiểu Bố biết rõ, thực thể đạo mộng này giờ phút này hoàn toàn không hề để ý đến sự tồn tại của hắn, mà đang toàn tâm toàn ý cuốn lấy các loại đạo vận mộng cảnh trong Đạo Mộng Trì.
Đây cũng là điểm khác biệt giữa Đại Mộng Thánh Nhân và các tu sĩ khác, đối với tu sĩ khác mà nói, đều là một Thánh Nhân, cảm ngộ đạo vận của tu sĩ cấp thấp hoàn toàn không có tác dụng gì cả, hoặc là nói tác dụng cực kỳ nhỏ. Nhưng Đại Mộng Thánh Nhân thì khác, đối với Đại Mộng Thánh Nhân mà nói, cho dù là mộng cảnh của một phàm nhân bình thường, đối với hắn cũng có ích lợi. Mộng cảnh của ai cũng khác biệt, đối với tu sĩ mà nói, giấc mơ của bọn họ lại có thêm cảm ngộ đại đạo của bản thân và đạo vận đại đạo, càng thích hợp để Đại Mộng Thánh Nhân tăng thêm cảm ngộ của mình đối với Đại Mộng Thánh điển.
Tu sĩ tầm thường tiến vào đại điện này, thật sự chỉ có một con đường có thể đi, đó chính là tiến vào Cửu Khúc Hồi Lang trên tường đất đại điện, bởi vì bọn hắn không nhìn thấy đường ra ngoài.
Lam Tiểu Bố thì khác, Lam Tiểu Bố có Vũ Trụ Duy Mô tạo dựng ra mô hình kết cấu, thậm chí hắn có thể đi dọc theo con đường cũ mà quay về. Có lẽ Đại Mộng Thánh Nhân có nằm mơ cũng không thể ngờ được, trong mộng cảnh của một Thánh Nhân như hắn, lại có người có thể duy trì được sự tỉnh táo, đồng thời còn có thể ra ngoài.
Lam Tiểu Bố không ra ngoài, cũng không ra tay, mà đầu tiên là ẩn thân đi, sau đó bắt đầu không ngừng khắc họa trận văn hư không. Thực thể đạo mộng của Đại Mộng Thánh Nhân, giờ phút này đang đắm chìm trong cảm ngộ mộng cảnh đạo vận. Đối với Lam Tiểu Bố mà nói, chỉ cần hắn không phá rối, vậy thực thể đạo mộng của Đại Mộng Thánh Nhân kia sẽ không tùy tiện tỉnh táo lại.
Có thể thấy được bây giờ Đại Mộng Thánh Nhân vì khôi phục thực lực, đã chìm vào điên cuồng, không quan tâm đến bất cứ thứ gì khác. Có lẽ Đại Mộng Thánh Nhân là rõ ràng nhất, nếu như hắn không nhanh chóng chứng đạo Thánh Nhân, tương lai không phải là hắn khống chế người khác, mà là bị người khác giết chết. Người ác như hắn có nhiều lắm.
Lam Tiểu Bố tin rằng, thực thể đạo mộng của Đại Mộng Thánh Nhân có thể cảm ứng được tất cả tu sĩ ở nơi này, nhưng không bao gồm hắn. Bởi vì hắn không tiến vào trong mộng cảnh này, không tiến vào mộng cảnh, đối phương làm sao có thể nhận ra sự tồn tại của hắn?
Lam Tiểu Bố ngồi tại một góc của đại điện, từng đạo trận văn hư không được hắn khắc họa ra. Lại không ngừng có người tiến vào trong đại điện, sau đó những người này đều vô cùng hưng phấn xông vào hành lang uốn lượn trên tường đất, tìm kiếm mộng tưởng thuộc về mình.
Mấy ngày nhanh chóng qua đi, Lam Tiểu Bố vẫn đang không ngừng khắc họa trận văn hư không. mà bên trong những hành lang gấp khúc uốn lượn trên tường đất kia, phần lớn người đã rời khỏi mộng cảnh. Một ít người đã rơi vào Đạo Mộng Trì, còn có một ít người cá biệt không phải vì cuối tháng mà nhanh chóng ra ngoài, vẫn đang tìm kiếm cơ duyên.
Chớp mắt đã qua nửa tháng, lại có một đám người kéo vào đại điện này, sau đó lại tái diễn tình cảnh lúc trước.
Lam Tiểu Bố không biết mình đã bố trí bao nhiêu trận văn hư không, trình độ trận đạo của hắn đã từ đại sư Thần Trận cấp bốn đến đại sư Thần Trận cấp năm, nhưng điều này vẫn không thể nào ngăn cản Lam Tiểu Bố tiếp tục khắc họa trận văn.
Tất cả những trận văn mà hắn bố trí ra đều là Bạo Liệt Thần Trận, một cái Bạo Liệt Thần Trận cấp bốn hay là cấp năm thì không tính là gì cả, thế nhưng 100 cái, 1000 cái, thậm chí là 10.000 cái Bạo Liệt Thần Trận đồng thời nổ tung, thậm chí còn tạo thành liên hoàn Bạo Liệt Thần Trận, Lam Tiểu Bố không tin không thể hủy được Đạo Mộng Trì và Đại Mộng điện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận