Khí Vũ Trụ

Chương 1888 - Hỗn độn vô tắc trong Thái Khư Phần. (2)

Lam Tiểu Bố nhanh chóng thu hồi ý nghĩ của mình, không dám vận chuyển chu thiên nữa, chỉ điên cuồng mà độn gấp về phía trước.
Sở dĩ hắn làm như vậy, là bởi vì hắn cảm nhận được khi hắn càng đi về phía trước, quy tắc lại càng yếu kém, có lẽ đến cuối cùng, sẽ hoàn toàn không có quy tắc thiên địa nữa. Nếu không có quy tắc thiên địa, vậy thì đại đạo của hắn sẽ không còn tán loạn nữa?
Một ngày, một tháng, một năm…
“Bịch!” KHi Lam Tiểu Bố ngã nhào trên mặt đất, hắn đột nhiên tỉnh táo lại, là Khí Vận Chi Thụ đánh thức hắn.
Lam Tiểu Bố muốn đứng lên, nhưng phát hiện cả người mình chỉ còn da bọc lấy xương, đừng nói là đứng lên, bây giờ mở to mắt cũng có chút cố hết sức.
Giờ phút này, Lam Tiểu Bố sao có thể không biết sau khi mình điên cuồng độn gấp, thần trí đã dần dần mơ hồ, sau đó đã hoàn toàn mất đi ý thức. Bây giờ sở dĩ tỉnh táo lại, là bởi vì Khí Vận Chi Thụ, còn một nguyên nhân nữa chính là hồi quang phản chiếu.
Phải nhanh chóng tiến vào Vũ Trụ Duy Mô, khi Lam Tiểu Bố nghĩ đến Vũ Trụ Duy Mô, lại phát hiện hắn chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy cảnh vật phía trước mấy thước, còn xa hơn nữa thì hoàn toàn không thể nhìn thấy. Rõ ràng đằng trước có gì đó, nhưng hết lần này đến lần khác hắn chỉ nhìn thấy một mảnh hư vô. Không chỉ như vậy, quy tắc thiên địa quanh người cũng càng ngày càng mơ hồ, hầu như không thể cảm ứng được.
Cho dù quy tắc thiên địa có yếu hơn nữa, chỉ cần còn có quy tắc, vậy hắn cũng nên nhìn thấy không gian mơ hồ, chứ không phải nhìn thấy một mảnh hư vô như vậy. Loại hư vô này khiến người ta cảm thấy rất kỳ quái, giống như cái gì cũng không tồn tại, lại dường như không phải là như vậy.
Lam Tiểu Bố đột nhiên nghĩ đến, có phải đi thẳng về phía trước vài mét nữa, tiến vào nơi hư vô mà hắn nhìn thấy kia, vậy thì không còn bất cứ quy tắc nào nữa rồi không?
Đúng, nhất định là như thế, không thể tiến vào Vũ Trụ Duy Mô ngay lúc này được. Chuyện này tương đương với việc hắn dùng một đời để hành tẩu, kết quả khi đến mục đích mình muốn thì hắn lại từ bỏ.
Lam Tiểu Bố lấy mấy đạo quả ra nuốt xuống, cảm nhận mình khôi phục được một ít sức lực, hắn không dám để tư tưởng của mình chìm vào mơ hồ một lần nữa, ý thức luôn câu thông đến Khí Vận Chi Thụ, sau đó giãy dụa mà dịch chuyển về phía trước.
Quãng đường vài mét, Lam Tiểu Bố di chuyển trọn một nén nhang. KHi hắn đến gần vùng hư vô này, hắn biết mình đã không nhìn lầm, quả thật là hư vô, cho dù đang ở ngay trước mặt, hắn vẫn thấy hư vô trống rỗng. Còn chưa tiến vào, hắn đã cảm nhận được một loại lực lượng khai thiên tích địa từ Viễn Cổ.
Nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi, hắn không thể nào dùng ánh mắt nhìn rõ trong hư vô này rốt cuộc có cái gì, hắn cũng không thể dùng thần niệm thẩm thấu vào trong . Lúc này quy tắc thiên địa đã mơ hồ đến mức không thể cảm nhận được, không chỉ như vậy, tu vi của hắn cũng bị tán loạn gần hết.
HÍt một hơi thật sâu, Lam Tiểu Bố hầu như đã thiêu đốt một chút khí lực cuối cùng, cả người xông vào trong mảnh không gian mơ hồ này. Giờ phút này, thậm chí hắn còn không nghĩ đến chuyện tiến vào Vũ Trụ Duy Mô.
Nếu như không thể hoàn thiện đại đạo của mình, cho dù hắn có ra ngoài, cũng sẽ chịu chết. Đã như vậy còn không bằng dứt khoát một chút, dứt khoát xông vào trong.
TRong nháy mắt khi xông vào trong mảnh không gian mơ hồ này, Lam Tiểu Bố đã cảm thấy mình hoàn toàn mất đi mọi ngoại lực, lại như bị vô tận ngoại lực bao lấy. Không có không gian, không có thời gian, không có trọng lực, không có không khí…
Cái này cũng tương đương với không có bất cứ quy tắc nào. Lam Tiểu Bố lập tức hiểu đây là đâu, đây chính là Hỗn Độn chân chính. Ở trong vùng Hỗn Độn này, đại đạo của Lam Tiểu Bố dừng tán loạn, bởi vì không có quy tắc, thần niệm của hắn không thể nào thi triển được, ý niệm cũng không thể dùng được.
Tất cả mọi thứ trong thức hải đều bị gỡ ra, Vũ Trụ Duy Mô không thể nào giữ ở trong thức hải của hắn, giới vực Trường Sinh giới cũng trở nên vô cùng mơ hồ. Lam Tiểu Bố không nghĩ đến chuyện tiến vào Vũ Trụ Duy Mô, trên thực tế, cho dù hắn muốn vào, lúc này cũng không thể tiến vào Vũ Trụ Duy Mô được. Vũ Trụ Duy Mô đã rời khỏi thức hải của hắn, đồng thời thẩm thấu vào trong vùng Hỗn Độn này. Ngay cả Trường Sinh Giới của mình, hắn cũng không thể vào được.
Bây giờ thứ duy nhất Lam Tiểu Bố có thể dùng, chỉ có tư duy mơ hồ của hắn.
Giờ phút này trong lòng Lam Tiểu Bố biết rõ, tư duy của hắn sở dĩ tương đối mơ hồ, đó là bởi vì tư duy của hắn sẽ không còn tồn tại lâu nữa, qua thời gian dài, cũng sẽ bị đồng hóa đi, đến lúc đó, có lẽ cả người hắn cũng sẽ biến mất ở vùng Hỗn Độn này.
Lam Tiểu Bố quẳng đi mọi ý nghĩ, trong đầu chỉ có một ý niệm, hoàn thiện đại đạo Trường Sinh của mình. Bởi vì nơi này không có bất cứ quy tắc nào, tương lai đại đạo Trường Sinh của hắn sẽ có hướng đi như thế nào đều do chính hắn làm chủ. Chờ đại đạo Trường Sinh hoàn thiện, hắn có thể cảm nhận được Trường Sinh Giới, quy tắc thiên địa của Trường Sinh Giới cũng sẽ do chính hắn tạo dựng ra.
Ý nghĩ của Lam Tiểu Bố là, gỡ bỏ hết mọi đạo tắc bên trong đại đạo Trường Sinh không thuộc về hắn ra, sau đó dùng cảm ngộ của chính mình hoàn thiện những đạo tắc đã bị gỡ bỏ này. Khi hắn hiểu ra đại đạo Trường Sinh của mình có vấn đề, cũng vẫn luôn làm như vậy. Nhưng mà hắn không thể làm được, bởi vì mỗi một bước của Trường Sinh Quyết đều không thể khuyết thiếu, mà hắn cũng không thể gỡ bỏ đi phần đạo tắc thiên địa không thuộc về hắn kia.
Bây giờ Lam Tiểu Bố ở trong vùng Hỗn ĐỘn không có quy tắc, suy nghĩ của hắn vừa động, vậy mà có thể dễ dàng gỡ bỏ đi phần đạo tắc thiên địa do Vũ Trụ Duy Mô tạo dựng ra bên trong Trường Sinh Quyết.
Điều này khiến Lam Tiểu Bố kích động vô cùng, hắn biết chính mình nhất định phải nhanh, nếu không khi thời gian trôi qua, nói không chừng hắn còn chưa hoàn thành việc tạo dựng đại đạo Trường Sinh, đã bị Hỗn ĐỘn đồng hóa rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận