Khí Vũ Trụ

Chương 1106 - Thanh trừ tên khốn khiếp.

Khi nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh của Lam Tiểu Bố, Khâu Luân Kiệu chán nản từ bỏ ý định ra tay.
“Lĩnh trưởng, ta quả thật là thấy ngươi làm người quả quyết, đồng thời cũng có vận may lớn, cho nên mới muốn lấy được sự tin tưởng của ngươi, không có ý gì khác.” Khâu Luân Kiệu kiên định nói.
Lam Tiểu Bố từ chối cho ý kiến nói, “Khi ta rời khỏi Tầm Dương Thần Quân lâu, lúc đó đã cải trang thành ngươi. Ngươi chắc phải biết, thủ đoạn cải trang của ta, ngay cả thế gới thần cũng chưa chắc có thể nhìn ra.”
Nghe thấy Lam Tiểu Bố nói cải trang thành mình, sắc mặt Khâu Luân Kiệu lập tức tái nhợt.
“Ta vừa rời khỏi Ngọc Hành Thần đạo thành, đã có một nữ tử gọi lại, lời nàng hỏi ta, ta tin ngươi cũng đã đoán ra được.” Lam Tiểu Bố từ tốn nói.
Khâu Luân Kiệu không tiếp tục nói nữa, chỉ đột nhiên tiến lên một bước, đồng thời tập trung hầu như toàn bộ thần nguyên trong người đánh một quyền về phía Lam Tiểu Bố, sau đó lấy pháp bảo ra.
Khiến Khâu Luân Kiệu vui mừng chính là, Lam Tiểu Bố vẫn không hề động đậy. Thần nguyên của hắn lại vận chuyển nhanh hơn, thế nhưng qua một chu thiên, hắn đã cảm nhận được một cảm giác phệ cốt đáng sợ truyền đến. Giờ phút này hắn cảm thấy tuổi thọ của mình đang nhanh chóng biến mất, tinh thuyết và xương cốt của mình cũng nhanh chóng tan rã.
Lam Tiểu Bố đứng lên từ tốn nói, “Sáu phần Độc âm Hoán Thần Thảo bao phủ toàn bộ Đại Hoang Thần Giác nhiều năm đều ở nơi này, nếu như ngươi còn có thể vận chuyển thần nguyên hoàn chỉnh, vậy thì chính là Lam Tiểu Bố ta thua.”
Sắc mặt Khâu Luân Kiệu tái nhợt ngồi dưới đất, trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng nhìn Lam Tiểu Bố, “Lĩnh trưởng, nể tình quen biết nhau lúc trước, cho ta được sảng khoái đi.”
Thậm chí hắn vừa mới biết được trên không Đại Hoang Thần Giác chính là Độc âm Hoán Thần Thảo, loại độc này không thể giải được, ít nhất thì hắn không thể giải được.
Lam Tiểu Bố đứng trước mặt Khâu Luân Kiệu, “Cho ngươi sảng khoái cũng không phải là không được, ngươi nói càng nhanh, đau đớn mà ngươi chịu càng ít.”
“Được, ta biết ngươi có thể tìm được đến chỗ hồ lớn có thần linh khí trong rừng bia kia nhất định là vì trên người ngươi có bảo vật vận may đỉnh cấp. Hơn nữa ta còn biết, món bảo vật trên người ngươi kia có thể còn có cấp độ vượt xa tiên thiên, thậm chí là bảo vật Hỗn Độn...” Giọng điệu Khâu Luân Kiệu run rẩy.
“A, sao mà ngươi đoán được?” Lam Tiểu Bố khẽ nhíu mày, nếu Khâu Luân Kiệu đoán được, vậy những người khác thì sao?
Khâu Luân Kiệu tiếp tục nói, “Bởi vì khi ngươi ở đây, tốc độ tu luyện của chúng ta rất nhanh, không chỉ như vậy, lúc chúng ta tu luyện, quy tắc thiên địa xung quanh cực kỳ rõ ràng. Sau này khi chúng ta sắp đi, ta cố ý tu luyện một chút, lúc đó ta phát hiện ra chỉ có thần linh khí, quy tắc thiên địa đã bắt đầu trở nên mơ hồ. Lúc đó trong lòng ta đã có chút tâm tư, muốn lấy được món bảo vật này. Ngươi giúp ta, ta còn muốn lấy bảo vật của ngươi, ta không phải là người.”
Lam Tiểu Bố hiểu ra, đây đều là công lao của Thần Nguyên điện. Thần Nguyên điện là một món bảo vật, nhưng tuyệt đối không đến cấp độ tiên thiên, chứ đừng nói đến hơn tiên thiên. Ngược lại thì Trận Bàn May Mắn là đồ tốt, nhưng mà cấp độ cụ thể như thế nào thì hắn không biết.
Khâu Luân Kiệu này là một gia hỏa có dã tâm, vậy mà đã sớm nhòm ngó đến bảo vật trên người mình. Nhưng mà Lam Tiểu Bố cũng hiểu rõ, biết trên người hắn có bảo vật tuyệt đối không chỉ có một mình Khâu Luân Kiệu. Biết trên người mình có bảo vật là một chuyện, ra tay với bảo vật trên người mình là một chuyện khác.
Khi Khâu Luân Kiệu biết trên người mình có bảo vật, đã trăm phương ngàn kế tiếp cận hắn, lúc này mới mượn nhờ vào chuyện của Du Hà thể hiện bản thân. Gia hỏa này tâm cơ thâm trầm, chỉ là hắn không ngờ lại bị Liễu Chí phát hiện ra.
“Nếu như là vì muốn lấy bảo vật trên người ta, vì sao lại muốn hợp tác với người ngoài?” Lam Tiểu Bố hỏi.
Khâu Luân Kiệu không chút do dự nói, “Sau khi nhìn thấy ngươi dễ dàng giết chết cường giả thiên thần cảnh, ta đã biết, không có người khác giúp đỡ, ta vĩnh viễn cũng không thể khống chế được ngươi. Cho nên ta chọn hợp tác với người của Ly Loan Thần Đình, yêu cầu của ta chỉ là giao ngươi cho ta.”
“Bảo vật trong tay ta, ta dựa vào cái gì mà lại giao cho ngươi?” Trong giọng Lam Tiểu Bố nói có chút mỉa mai.
Khâu Luân Kiệu nói, “Ta đã nói với bọn hắn, ngươi để bằng hữu tốt nhất của ta đi dò đường trong rừng bia, kết quả đã bị vẫn lạc tại đó. Ta chỉ có một thỉnh cầu, đó là giao ngươi cho ta, những thứ khác ta đều không cần. Bởi vì ta khẳng định, nếu như trên người ngươi thật sự có bảo vật vượt xa tiên thiên, bảo vật kia nhất định sẽ không có ở trong nhẫn, mà là trong thức hải của ngươi...”
Lam Tiểu Bố giật mình, gia hỏa này thật là tàn nhẫn. Bản thân mình cũng vì những lời tương tự đó mà tin tưởng Khâu Luân Kiệu này, mà gia hỏa này còn muốn tìm kiếm thức hải của hắn.
“Ngươi hợp tác với ai? Cách thức hợp tác là gì?” Lam Tiểu Bố nhìn chằm chằm Khâu Luân Kiệu.
“Là một ti trưởng của Ly Loan Thần Đình, hắn tên là Cố Hợi, tu vi là thần quân hậu kỳ. Mỗi lần đều là hắn đến tìm ta, chỉ cần ta xuất hiện, người của hắn sẽ đến tìm ta, còn chuyện khác thì không có. Còn chuyện độc ở Đại Hoang Thần Giác có thể loại bỏ, cũng là do ta tiết lộ ra ngoài. Ta lo thời gian dài, thực lực của ngươi tăng lên, không còn cơ hội nữa.” Khâu Luân Kiệu nói chuyện đã có chút thở dốc, rõ ràng thời gian không còn nhiều nữa.
Lam Tiểu Bố cười lạnh, “Thật không biết là ngươi thông minh thật hay tự cho mình là thông minh nữa, lại dám hợp tác với thần quân. Ha ha...”
Nói xong, cuối cùng Lam Tiểu Bố cũng lười để ý đến Khâu Luân Kiệu nữa, trực tiếp dùng một đạo nhận mang xé rách thức hải của Khâu Luân Kiệu, đồng thời dùng một mồi lửa thiêu Khâu Luân Kiệu thành tro bụi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận