Khí Vũ Trụ

Chương 1816 - Nữ tỳ Tô Sầm. (2)

TRong mắt Lễ quản sự lóe lên tia tàn bạo, thân thể hắn ta lách đi một cái, muốn tránh thoát một dao này của Lam Tiểu Bố, sau đó phản kích. Nếu đã vạch mặt, hắn ta cũng chẳng cần kiêng kỵ gì nữa. Lam Tiểu Bố vốn chính là một kẻ ngốc, đột nhiên chết ở đây cũng sẽ chẳng xảy ra vấn đề gì quá lớn.
“Phốc!” Một đạo huyết quang phun ra, mặt mũi Lễ quản sự tràn đầy kinh hãi và không thể tin được nhìn dao rọc giấy đang đâm vào cổ hắn ta.
Không phải hắn ta vừa lách mình tránh thoát đó sao? Vì sao lại giống như chủ động giương cổ của mình ra đến chỗ thanh đao này như thế? Hắn ta không phải là võ giả thất đoạn sao? Chẳng lẽ thất đoạn này là giả? Chỉ là ý nghĩ của hắn ta chỉ có thể dừng lại ở đây mà thôi.
“Tiểu Bố đại ca, ngươi…” Lam Dĩ vô cùng khiếp sợ nhìn Lam Tiểu Bố.
Lam Tiểu Bố vỗ vỗ bả vai Lam Dĩ, sau đó nói, “Ngươi giúp ta gọi hết những người còn lại của Lam gia vào đại điện đi, ta có lời muốn nói.”
Hắn dự định rời khỏi nơi này, nhưng mà Lam Dĩ rõ ràng chưa từng trải qua va chạm xã hội quá nhiều. Nếu như cứ mặc kệ Lam Dĩ, ngay cả Lễ quản sự kia Lam Dĩ cũng không thể nào làm gì được. Hắn cũng lười để Lễ quản sự tiếp tục chít chít, có thể dùng một dao giải quyết, vậy thì hắn sẽ không nhiều lời.
Một hồi lâu sau Lam Dĩ mới tỉnh hồn lại, sắc mặt vẫn hơi trắng bệch nói, “Cái kia… Được. Lễ quản sự là nô tài Lam gia, ngươi không cần nghĩ quá nhiều.”
Trong lòng hắn ta thì kinh hoảng vô cùng, nhưng vẫn còn muốn an ủi Lam Tiểu Bố. Hắn ta có chút không hiểu lắm, Lam Tiểu Bố chỉ vừa mới tỉnh táo lại, sao lệ khí lại nặng như vậy. Bởi vì trong tình huống bình thường, đều sẽ báo quan phủ.
Lam Tiểu Bố cười cười, nghĩ nhiều? Hắn hoàn toàn không có suy nghĩ gì cả.

Nửa nén hương sau, trong đại điện chủ viện của Lam gia, Lam Dĩ đã gọi tất cả mọi người đến, có tất cả là bảy người.
Ánh mắt Lam Tiểu Bố nhìn lướt qua bảy người này, từ tốn nói, “Người trước đó vẫn hay đưa cơm cho ta đâu?”
Đưa cơm cho hắn là một nữ tỳ. Từ sau khi hắn tỉnh lại vẫn chưa từng nhìn thấy.
Một gã sai vặt nhìn tương đối lanh lẹ đi nhanh lên nói, “Thiếu gia, Sầm tỷ muốn làm một ít đồ ăn ngon cho ngươi ăn. Lễ quản sự lại cảm thấy nàng đang lãng phí, cho nên đuổi nàng đi.”
TRong lòng Lam Tiểu Bố thầm nghĩ, dùng một dao giết chết tên Lễ quản sự kia đúng là đã lời cho tên vương bát đản kia rồi.
“Ngươi tên là gì?” Lam Tiểu Bố hỏi.
Gã sai vặt vội vàng nói, “Ta tên là Lam Thanh, cũng là do lão gia nhặt về.”
Lam Dĩ đứng bên cạnh nói, “Lam Thanh này cũng không tệ, lúc Tô Sầm đi, Lam Thanh đã lén lút đưa một ít tiền riêng của mình cho Tô Sầm, chính hắn cũng gặp gian nan…”
“Tô Sầm?” Lam Tiểu Bố đột nhiên đứng lên, kinh ngạc nhìn Lam Dĩ, “Lam Dĩ huynh đệ, ngươi nói là Tô Sầm?”
Lam Dĩ gật đầu, “Đúng vậy, Tô Sầm và mẹ của nàng không có nơi để đi, khi sắp chết đói, cũng là đại bá chứa chấp bọn họ. Trước kia là mẹ Tô Sầm chăm sóc ngươi, sau này mẹ của nàng đi, chính là Tô Sầm chăm sóc ngươi. Đúng rồi, tên của nàng là do đại bá đặt. Trên bảo thạch của ngươi có hai cái tên, một là Lam Tiểu Bố, còn lại là Tô Sầm.”
“Lam Thanh, ngươi có biết Tô Sầm đi đâu không?” Lam Tiểu Bố vội vàng hỏi, hắn tỉnh lại không bao lâu, đúng là không chú ý đến trên Lam Sí Chi Tinh có khắc hai cái tên.
Mặc dù hắn không chắc chắn, Tô Sầm chăm sóc mình có phải là Tô Sầm mà hắn muốn tìm không, nhưng hắn nhất định phải tìm được.
Lam Thanh vội vàng nói, “Ta cũng không biết, ta chỉ đưa cho nàng một chút tiền, sau đó tiễn nàng đi. Còn nàng đi đâu, ta không hỏi, bởi vì ta biết ta chỉ có thể giúp được nàng bấy nhiêu mà thôi.”
“Ai có chân dung của Tô Sầm?” Giọng điệu Lam Tiểu Bố chuyển sang lạnh lẽo nhìn những người còn lại.
Một phụ nhân trung niên đứng ra, “Thiếu gia, ta có thể vẽ đại khái chân dung của Tô Sầm.”
“Ngươi biết vẽ sao?” Lam Tiểu Bố khó hiểu nhìn phụ nhân này.
Phụ nhân này vội vàng nói, “Gia đạo của ta sa sút, cũng là nhờ lão gia cứu ta và phu quân ta, sau đó chúng ta vẫn luôn ở lại bên cạnh lão gia làm việc. Mãi đến ba năm trước, phu quân của ta đi, một mình ta lại càng không có tâm tư rời khỏi nơi này.”
Lam Tiểu Bố gật đầu, “Ngươi lập tức vẽ chân dung của Tô Sầm ra. Còn nữa, từ giờ trở đi, thiếu gia của Lam phủ sẽ là Lam Dĩ, mọi chuyện đều do thiếu gia Lam Dĩ định đoạt.”
“Tiểu Bố đại ca…” Lam Dĩ còn đang định nói chuyện, Lam Tiểu Bố đã cản Lam Dĩ lại, hắn cảm thấy Lam Dĩ còn có chút do do dự dự, làm việc không quả quyết, hắn dứt khoát giúp Lam Dĩ nhổ đi một ít tai họa ngầm.
“Lam Thanh, ngươi đến thư phòng kéo thân thể của Lễ quản sự ra ngoài cho chó ăn, hắn ta ức hiếp chủ nhân đã bị ta giết. Sau khi làm xong, ngươi đi số 261 Cổ Tây, chuyển hết mọi thứ ở đó về trong phủ. Nếu như làm tốt, về sao ngươi chính là quản sự của Lam phủ.”
Lời nói của Lam Tiểu Bố khiến tất cả hạ nhân ở đây rùng mình một cái, thiếu gia này sau khi tỉnh lại thật là lợi hại, lúc này mới qua một khoảng thời gian ngắn mà đã giết chết Lễ quản sự.
Sau khi Lam Thanh trải qua khiếp sợ thì nhanh chóng khom người nói, “Thiếu gia yên tâm, ta nhất định sẽ làm tốt chuyện này.”
Tuổi của hắn ta không lớn, nhưng đã thấy qua không ít chuyện, hắn ta biết rõ đây chính là bải kiểm tra của hắn ta. Lễ quản sự bị giết, nhưng trong nhà Lễ quản sự nhất định còn người. Thiếu gia gắn cho Lễ quản sự tội danh ức hiếp chủ nhân, cho nên hắn ta cũng phải dùng tội danh này một mẻ hốt gọn cả nhà Lễ quản sự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận