Khí Vũ Trụ

Chương 140: Kim đan có phẩm cấp (2)

Luyện khí hóa thần là giai đoạn Kết Đan, chia làm ba tầng là Uẩn Đan, Ngưng Đan và Kim Đan. Sau khi hắn đúc ra được căn cơ thì bước tiếp theo chính là Uẩn Đan. Chỉ có súc tích ra được hình thức ban đầu của đan thì mới được tính đã bước bước chân đầu tiên vào con đường ti tiên. Sau đó là thì dựa vào cơ duyên, tư chất và nghị lực.
Uẩn Đan không phải muốn súc tích thế nào thì súc tích, trước không nói tới có thể súc tích đan thành công được hay không. Nếu ngươi muốn bước tầng cao hơn thì nhất định phải súc tích ra Kim Đan cao cấp. Kim Đan cũng chia phẩm cấp, mà chỉ có thượng tam phẩm Kim Đan mới có cơ hội bước vào tầng tiếp theo.
Đáng tiếc là Kim Ô quyết trong tay hắn chỉ có thể tu luyện tới Ngưng Đan. Nói cách khác, sau khi luyện khí hóa thần xong hắn lại phải đi tìm thêm công pháp. Trước đó khi linh không nói rõ ràng với hắn nên hắn không hề biết Kim Ô quyết chỉ có thể tu luyện Kim Đan.
Nhưng dù biết Kim Ô quyết chỉ tu luyện tới Kim Đan thì hắn vẫn phải tu luyện.
Lam Tiểu Bố vận khí dựa theo phương thức của Kim Ô quyết để hấp thu linh thạch và linh khí để tu luyện, mới chỉ vận chuyển được một vòng, linh thạch trong tay Lam Tiểu Bố đã nhỏ đi một vòng, và hơn một tiếng sau, hai viên linh thạch đã biến mất không thấy. Lam Tiểu Bố vội vàng lấy ra thêm một chục viên linh thạch khác, nhưng theo sự vận chuyển của Kim Ô quyết, tốc độ biến mất của linh thạch càng ngày càng cao. Chưa tới nửa ngày, mấy chục viên linh thạch trong tay đã im hơi lặng tiếng biến mất.
Chỉ mới tu luyện nửa ngày mà Lam Tiểu Bố đã cảm nhận được nguyên khí mênh mông mãnh liệu trong cơ thể. Hắn mơ hồ cảm nhận được chính Uẩn Đan chuyển hóa nội khí trong cơ thể hắn thành chân khí, khi chân khí trong cơ thể ngưng tụ thành một viên đan với hình thứ ban đầu thì giai đoạn Uẩn Đan của hắn sẽ kết thúc.
Hẳn là phẩm cấp Kim Đan sẽ dựa vào độ thuần chất khi đổi từ nội khí sang chân khí, nếu không phải khí linh đã nhắc nhở hắn tới Tẩy Thai trì một chuẩn thì chỉ sợ cho dù hắn có ngưng được đan thì phẩm cấp cũng không quá cao. Tốc độ tiêu hao linh thạch trước mắt quả nhiên lợi hại, nhưng cũng chỉ có vậy mới có thể giúp hắn súc tích ra được đan với phẩm chất cao.
Có thể hắn sẽ không thể tiếp tục tu luyện thêm nữa được, hiện tại trên người hắn chỉ còn hơn mười nghìn viên linh thạch, dựa theo tốc độ tiêu hao khi tu luyện trước mắt thì hơn mười nghìn viên linh thạch này của hắn có thể giúp hắc súc đan thành công hay không thì vẫn khó nói.
Ít nhất cho tới hiện tại Lam Tiểu Bố có thể khẳng định, chờ tới khi sương mù dày đặc cuốn tới nơi này thì hắn không thể Uẩn Đan thành công được.
Nếu tu luyện trong mười ngày mà không có tiến bộ lớn nào thì tại sao hắn phải tiếp tục lãng phí thời gian ở nơi này? Dựa theo việc hắn muốn làm đầu tiên chính là phải mau chóng ra ngoài tìm thêm linh thạch mới đúng.
Căn cứ theo tin tức mà hắn thu được, rất nhiều Tiệt Thạch, cũng chính là linh thạch đều tới từ tinh cầu Ngọc Khải. Hôm nay hắn đã đứng trên tinh cầu Ngọc Khải rồi, không nhanh chóng đi tìm linh thạch đi thì còn đợi tới khi nào?
Lam Tiểu Bố dừng tu luyện, mang theo Cổ Đạo bắt đầu tìm người. Lấy trình độ hiểu biết của hắn với tinh cầu Ngọc Khải, muốn tìm được linh thạch trước khi đám sương mù dày đặc kia kéo tới rất khó, không bằng tìm một người hỏi xem chỗ nào tạo ra linh thạch còn nhanh hơn.
Khi Lam Tiểu Bố nhìn thấy tung tích của đám sương mù kia thì hắn mới biết cuộc sống rời khỏi tinh cầu Ngọc Khải sắp tới. Những người còn lại cùng tiến vào tinh cầu Ngọc Khải với Lam Tiểu Bố cũng phán đoán được một vài chuyện, đại khái biết được phải nhanh chóng rời khỏi tinh cầu này.
Tất cả mọi người tận lực áp sát gần cửa ra vào tinh cầu Ngọc Khải, bởi vì lối ra sau này cũng ở vị trí này. Lam Tiểu Bố nhanh chóng phát hiện ra tung tích của mấy nhóm người, trong đó có cả Thái Mạt Trường mà hắn quen biết.
Ngay khi Lam Tiểu Bố nhìn thấy Thái Mạt Trường thì Thái Mạt Trường cũng thấy Lam Tiểu Bố.
Trái lại, hắn ta không hề cảm thấy ngạc nhiên nghi ngờ khi Lam Tiểu Bố có thể vào được đây, mà hắn ta ngạc nhiên nghi ngờ khi Lam Tiểu Bố lại có thể sống tới tận bây giờ. Lam Tiểu Bố có thể vào đây rất bình thường, khi nhóm người bọn họ tiến vào tinh cầu Ngọc Khải, công kích ở đại não dường như không mạnh mẽ cho lắm, chỉ làm yếu vài người trong số họ mà thôi. Nhưng hắn ta lại nghi ngờ vậy mà Lâm Nguyên Tang lại không giết chết Lam Tiểu Bố, dựa theo lý mà nói thì Lâm Nguyên Tang nhất định sẽ giết chết Lam Tiểu Bố mới phải.
Thái Mạt Trường biết rõ Lam Tiểu Bố đã làm những chuyện gì, thắng của Lâm Nguyên Tang hơn mười nghìn Tiệt Thạch. Dù là ai bị mất nhiều Tiệt Thạch như vậy thì sẽ không thể nào làm lành được. Lâm Nguyên Tang không giết Lam Tiểu Bố, hắn ta không tin.
“Ha ha, lục vương tử, thật là vừa khéo.” Lam Tiểu Bố chủ động đi về phía Thái Mạt Trường.
Thái Mạt Trường lúng túng cười, nói: “Úy Lam, tinh cầu Ngọc Khải sắp đóng cửa rồi, chắc thu hoạch của ngươi không nhỏ đúng không.”
Khi nói chuyện, tầm mắt của Thái Mạt Trường chuyển về phía túi sau lưng của Lam Tiểu Bố, mặc dù đại đế Tắc Nặc đã nói đồ mà mọi người lấy được lần này đều thuộc về mọi người. Nhưng chỉ nói tới tuyển thủ dự thi của các tinh cầu mà thôi, Lam Tiểu Bố chỉ là một tên hộ vệ, mà hộ vệ thì không có tư cách lấy được đồ. Trên lý thuyết thì những đồ mà Lam Tiểu Bố lấy được sẽ thuộc về lục vương tử hắn phân phối. Chỉ là trong lòng hắn ta kiêng kị Lam Tiểu Bố, chỉ cần Lam Tiểu Bố không chủ động mở miệng thì hắn ta không dám nói tới chuyện này.
Những hộ vệ khác sau khi tiến vào tinh cầu Ngọc Khải đều chủ động liên lạc với những người của vương tộc bên trong này, nhưng hắn ta sợ rằng ngay cả nghĩ Lam Tiểu Bố còn chẳng nghĩ tới bao giờ. Thậm chí giữa hắn ta và Lam Tiểu Bố đều không có phương thức liên lạc riêng.
“Ồ.” Rốt cục Thái Mạt Trường cũng nhìn về phía Cổ Đạo đứng đằng sau Lam Tiểu Bố, trong mắt hắn ta là sự kinh dị không thôi. Hắn ta biết Lam Tiểu Bố có mang theo thú cưng vào tinh cầu Ngọc Khải, nhưng đó không phải là con thú trước mắt. Con thú bây giờ đang đi theo sau Lam Tiểu Bố hắn ta chưa từng thấy qua bao giờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận