Khí Vũ Trụ

Chương 2675 - Vũ Trụ Thụ có suy nghĩ. (2)

Cái cây này còn muốn thông qua thủ đoạn này để vấn đỉnh vô thường, Lam Tiểu Bố hừ lạnh, Thất Sát Đạo thì không ngừng nổ tung, điên cuồng đánh ra ngoài.
Từng âm thanh xé rách đạo tắc đại đạo truyền ra, nhưng mà Lam Tiểu Bố lại cảm nhận được, hắn muốn xé mở Vũ Trụ Thụ, với tu vi bây giờ của hắn, chỉ sợ không đến trăm năm thì không thể làm được.
Mà trên thực tế, không cần mấy trăm năm, nhiều nhất là mấy tháng thôi, chỉ sợ Vũ Trụ Thụ đã có thể đá hắn ra ngoài rồi.
Mặc dù Lam Tiểu Bố còn đang không ngừng công kích Vũ Trụ Thụ, trong đầu thì đang suy nghĩ đến cách khác.
Lam Tiểu Bố lấy đạo hỏa của mình ra, đạo hỏa của hắn có đẳng cấp cũng không cao. Cách tốt nhất mà hắn có thể nghĩ được lúc này chỉ có dùng lửa, lửa mặc dù không thể khắc chế mộc, nhưng mộc lại có thể đốt lên lửa. Nếu như có thể đốt cháy Vũ Trụ Thụ, vậy thì đó là một khởi đầu tốt.
Đạo hỏa lại gần Vũ Trụ Thụ, tâm Lam Tiểu Bố lập tức nguội đi. Không phải là đạo hỏa không thể đốt được Vũ Trụ Thụ, mà là đạo hỏa của hắn không đốt Vũ Trụ Thụ nổi.
Đẳng cấp đạo hỏa của hắn quá thấp, sau khi đốt Vũ Trụ Thụ mười mấy giây, cũng chỉ có một chút dấu vết mờ mờ.
Lam Tiểu Bố quả quyết cất đạo hỏa đi, vung tay đánh ra một đạo Đại Thiết Cát Thuật. Cho dù có được hay không, hắn cũng muốn thi triển hết những thần thông của mình ra thử một lượt. Chờ đợi tiếp, hắn sẽ bị Vũ Trụ Thụ đá ra ngoài. Đại Thiết Cát Thuật không được thì hắn sẽ dùng Đại Hủy Diệt Thuật, Đại Hủy Diệt Thuật không được thì chính là Thất âm Sát.
Đại Thiết Cát Thuật vừa đánh ra, đạo tắc Thiết Cát xé rách thiên địa chỉ trong chớp mắt đã xé rách toàn bộ mọi trở ngại.
“Phốc!” Một tia nhựa cây màu vàng bắn ra, Lam Tiểu Bố ngạc nhiên phát hiện, Đại Thiết Cát Thuật của mình chém Vũ Trụ Thụ dễ dàng như cắt đạo hũ vậy, chỉ cần một chiêu đã có thể xé ra một vết rách to lớn. Bởi vì tốc độ của Đại Thiết Cát Thuật quá nhanh, khi cắt chém cũng chẳng có chút dấu hiệu nào, ngay cả tinh hoa nhựa cây Vũ Trụ Thụ cũng bị cắt ra.
Lam Tiểu Bố đâu còn khách sáo nữa, Đại Thiết Cát Thuật hóa thành từng đạo đạo tắc Thiết Cát tàn phá bừa bãi trong Vũ Trụ Thụ. Chỉ qua mấy giây sau, đã cắt chém được một khúc thân cây khoảng mấy trăm mét vuông. Lam Tiểu Bố vung tay lên thu hồi khúc thân cây này vào trong Vũ Trụ Duy Mô của mình, đồng thời xông ra khỏi Vũ Trụ Duy Mô, nhảy vào không gian mà mình đã cắt chém ra.
Đến Vũ Trụ Duy Mô Lam Tiểu Bố cũng cất đi, sau khi biết Đại Thiết Cát Thuật có thể đối phó với Vũ Trụ Thụ, Lam Tiểu Bố lập tức không ngừng cắt chém Vũ Trụ Thụ.
Từng đạo Đại Thiết Cát Thuật liên miên đánh ra, Lam Tiểu Bố thu thập không chỉ là khúc gỗ Vũ Trụ Thụ, mà từng giọt nhựa cây tinh hoa, Lam Tiểu Bố cũng thu lại.
Một ý niệm đột ngột truyền đến, trong ý niệm này có ý cầu xin tha thứ. Lam Tiểu Bố không hề nương tay một chút nào, Đại Thiết Cát Thuật chẳng những không chậm lại mà càng lúc càng nhanh.
Vũ Trụ Thụ đang độn gấp trong hư không cũng dừng lại, chậm rãi thu nhỏ. Chỉ trong chớp mắt đã biến thành một cái cây bình thường cao hơn mười trượng.
Lam Tiểu Bố xông ra khỏi Vũ Trụ Thụ, đạo tắc trong tay không ngừng đánh ra, hoàn toàn khóa Vũ Trụ Thụ lại.
Nhìn thấy Vũ Trụ Thụ không còn cơ hội chạy trốn, Lam Tiểu Bố thở phào một hơi, hắn biết Vũ Trụ Thụ có tính bền dẻo, khi còn chưa thu Vũ Trụ Thụ lại, tuyệt đối không thể thả lỏng.
“Lam đạo hữu, có thể nể tình ta mà thả Vũ Trụ Thụ hay không?” Ngay khi Lam Tiểu Bố đang định thu hồi Vũ Trụ Thụ, đột nhiên có một giọng nói vang lên bên tai hắn.
Lam Tiểu Bố khựng lại, thần niệm quét ra ngoài, chỉ là hắn hoàn toàn chẳng phát hiện ra có bất cứ ai ở trong vùng không gian mà mình đang đứng.
Nghe nhầm ư? Lam Tiểu Bố vừa nghĩ như vậy, lại nghe thấy giọng nói kia một lần nữa, “Ngươi chắc hẳn biết ta, chúng ta đều đến từ vũ trụ Đại Hoang xa xôi, sau khi đến đại vũ trụ, ta còn…”
“Hồng Quân lão tổ?” Lam Tiểu Bố lập tức tỉnh ngộ, ngạc nhiên hỏi.
Lần này không có tiếng trả lời hắn, mà đạo tắc Trường Sinh của hắn đang trói buộc Vũ Trụ Thụ cũng chậm rãi tán loạn.
Lam Tiểu Bố ha ha một tiếng nói, “Hóa ra là đồng hương à, cái này thì dễ nói…”
Sau khi Lam Tiểu Bố nói xong câu đó, đạo tắc Trường Sinh của hắn cuốn lên, lập tức quấn chặt Vũ Trụ Thụ kia rồi ném vào trong Vũ Trụ Duy Mô của mình.
Dường như nghe thấy Lam Tiểu Bố đồng ý thả mình ra, Vũ Trụ Thụ cũng hơi thả lỏng một chút, thế nhưng một khắc sau nó đã bị Lam Tiểu Bố cuốn đi, đã nói là đồng hương mà? Đã nói là dễ nói chuyện mà?
Ha ha, thả Vũ Trụ Thụ? Lam Tiểu Bố chưa bao giờ nghĩ đến loại chuyện này. Cho dù ai đến cũng không được, hắn nhất định phải lấy Vũ Trụ Thụ đi.
Lam Tiểu Bố lấy Vũ Trụ Thụ đi rồi, thần niệm lại mở rộng ra ngoài một lần nữa, vẫn chẳng có chút cảm ứng nào cả, dường như cái người Hồng Quân lão tổ kia chưa từng xuất hiện. Cũng không đúng, vừa rồi hắn cũng không nghe đối phương nói mình là Hồng Quân lão tổ, đối phương chỉ nói là đến từ cùng một nơi với hắn.
Thế nhưng thần niệm không hề quét thấy đối phương, đối phương trốn ở chỗ nào mà truyền âm cho hắn? Lam Tiểu Bố có chút bận tâm, dứt khoát dùng cấm chế khóa Vũ Trụ Thụ ở trong Vũ Trụ Duy Mô.
Làm xong những chuyện này, Lam Tiểu Bố không quản đến người truyền âm nữa, thủ đoạn ẩn nấp mạnh thì sao chứ? Thủ đoạn ẩn nấp của hắn cũng rất mạnh. Hắn cảm thấy mình có thể trở lại đại vũ trụ rồi, mặc dù lần này đã bị kéo ra khỏi đại vũ trụ, nhưng mà thu hoạch cũng không tệ, chẳng những lấy được Vũ Trụ Thụ, mà còn lấy được tinh cầu tinh hạch của Hoàn.
Chỉ là bây giờ vị trí của hắn là đâu? Thần niệm Lam Tiểu Bố vừa mở rộng ra, đã cảm nhận được quy tắc Hư Không nơi thần niệm chạm đến đang bắt đầu sụp đổ kịch liệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận