Khí Vũ Trụ

Chương 2393 - Thạch Trường Hành không có nghĩa khí.

“Con gái của ta đã từng tới nơi này.” Thạch Trường Hành còn đang đứng ở cửa ra vào Trớ Chú đạo thành, đã trầm giọng nói một câu, sau đó bước một bước vào trong Trớ Chú đạo thành.
Lam Tiểu Bố đi theo sau Thạch Trường Hành, chỉ đi chưa được vài dặm, Thạch Trường Hành đã đứng trước một bức tường đổ, sau đó cúi người sờ vào một tảng đá nát.
Đừng nói là Thạch Trường Hành, ngay cả chính Lam Tiểu Bố cũng cảm nhận được Thạch Uyển Dung từng đến đây.
Nếu như không phải Thạch Trường Hành đang ở đây, hắn đã sớm sử dụng Vũ Trụ Duy Mô tạo dựng mô hình kết cấu. Thật sự là vì thực lực của Thạch Trường Hành quá mức đáng sợ, Lam Tiểu Bố hoài nghi gia hỏa này đã vượt qua bước đại đạo thứ bảy, cường giả loại này, một khi hắn lấy Vũ Trụ Duy Mô ra, rất có thể sẽ bị phát hiện.
Thạch Trường Hành đột nhiên đứng lên, giọng điệu ẩn chứa sát ý nồng đậm nói, “Lúc trước vì sao Khổ Nhất Sí không giết chết ngươi, ta không quan tâm, nếu như trong mười giây, ta không nhìn thấy được con gái của ta, đại vũ trụ có mênh mông thế nào, ta thề sẽ không có chỗ cho ngươi náu thân. 10, 9, 8, …”Thạch Trường Hành nói xong thì trực tiếp bắt đầu đếm số, nhưng mà Lam Tiểu Bố lại cảm nhận rõ ràng được, lĩnh vực Thánh Nhân của Thạch Trường Hành đã khóa toàn bộ Trớ Chú đạo thành lại. Hắn đoán sở dĩ Thạch Trường Hành không chủ động đi tìm con gái, chính là lo lắng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Hoặc là phòng ngừa đối phương chó cùng rứt giậu.
Lam Tiểu Bố lại lặng lẽ sử dụng Vũ Trụ Duy Mô bắt đầu tạo dựng mô hình kết cấu của cái đạo thành này, trước đó hắn không dám tạo dựng, là vì Thạch Trường Hành vẫn đặt một phần lực chú ý lên người hắn. Bây giờ lực chú ý của Thạch Trường Hành đã không còn ở trên người hắn nữa, đã đặt 100% lực chú ý trong cái đạo thành tàn phá này, cho nên hắn mới dám dùng Vũ Trụ Duy Mô tạo dựng mô hình kết cấu của cái đạo thành tàn phá này. Sở dĩ mạo hiểm tạo dựng mô hình kết cấu, là bởi vì Lam Tiểu Bố cảm thấy đạo tắc Trớ Chú nơi này và Đại Trớ Chú Thuật của hắn có chút khác biệt. Giống như đạo tắc Trớ Chú mà Đại Trớ Chú Thuật của hắn còn thiếu hụt, ở chỗ này có thể bù đắp được. Ngoài ra, Đại Trớ Chú Thuật ở nơi này thiếu hụt chỗ nào, Đại Trớ Chú Thuật của hắn cũng có thể bù đắp vào.
Thạch Trường Hành vừa mới đếm tới ba, ở nơi xa đã đột nhiên truyền đến tiếng kêu sợ hãi.
Thạch Trường Hành lập tức vọt đến, sau khi Lam Tiểu Bố xác định Vũ Trụ Duy Mô bắt đầu tạo dựng mô hình kết cấu, lúc này mới không nhanh không chậm đi theo sau.
“Dung nhi…” Thạch Trường Hành nhìn Thạch Uyển Dung tóc vàng khô thưa thớt đang ngồi trên đá vụn, thở ra một hơi thật dài, sát ý lập tức bao quanh toàn thân.
Vậy mà tra tấn con gái của hắn ta thành như thế này, nếu như hắn ta không hủy đi Đại Băng Bàn Cung, Thạch Trường Hành hắn ta sống cũng vô dụng rồi.
“Cha…” Thạch Uyển Dung đang hoảng sợ nhìn thấy Thạch Trường Hành, cả người đều thả lỏng lại, lập tức nhào vào lồng ngực Thạch Trường Hành. Nếu như không phải tu vi của nàng thật sự là bước đại đạo thứ tư, nói không chừng nàng đã khóc lên rồi.
Thạch Trường Hành vươn tay ra đưa một đạo đạo tắc tỉnh táo vào mi tâm của Thạch Uyển Dung, rất nhanh Thạch Uyển Dung đã từ hoảng sợ bình tĩnh lại, giọng điệu của nàng kích động có chút run rẩy. “Cha, ta biết ngươi nhất định có thể tìm đến đây, ta không nghĩ sai…”
Lam Tiểu Bố lại nhìn hai cái thi thể tái nhợt cách đó không xa, hai bộ thi thể này, có một cái có dáng người rất cao, một cái thì lại nhỏ gầy. Nhìn qua chết không lâu, hơn nữa đạo tắc Băng Nguyên còn chưa tiêu tán.
Hai người này tuyệt đối là người của Đại Băng Bàn Cung, có thể thấy được người của Đại Băng Bàn Cung đã tìm được Thạch Uyển Dung trước Thạch Trường Hành, chỉ là không biết vì sao mà các nàng chết rồi, cho đến bây giờ Thạch Uyển Dung vẫn còn sống. Có lẽ là vì Thạch Uyển Dung có một người cha cường đại, có núi dựa đúng là tốt.
“A, là ngươi? Đại ca ngươi lại cứu ta?” Thạch Uyển Dung cuối cùng cũng nhìn thấy Lam Tiểu Bố, lập tức vui mừng kêu lên, nhanh chóng hiểu ra vì sao phụ thân lại ở chỗ này, nhất định là do Lam Tiểu Bố gọi đến.
Thạch Trường Hành nhìn về phía Lam Tiểu Bố, “Xem ra ngươi nói không sai, ngươi thật sự đã cứu con gái ta.”
Hóa ra lúc trước hắn ta vẫn luôn còn hoài nghi Lam Tiểu Bố, có lẽ sở dĩ không ra tay với Lam Tiểu Bố, là bởi vì còn chưa tìm được con gái Thạch Uyển Dung.
Thạch Uyển Dung vội vàng nói, “Đúng vậy, không có vị đại ca này, ta hoàn toàn không thể trốn thoát khỏi cấm chế của Đại Băng Bàn Cung.”
Thạch Trường Hành gật đầu với Lam Tiểu Bố, “Đã như vậy, thế thì ta sẽ không lấy Thất Giới Thạch của ngươi nữa.”
TRong lòng Lam Tiểu Bố thầm mắng to, đây chính là thù lao của đối phương sao? KHông lấy Thất Giới Thạch của hắn, cái ân tình này thật lớn lao nhỉ. Quả nhiên là trong mắt những người có tu vi cao, người có tu vi thấp như bọn hắn, đều không bằng sâu kiến. Đồng thời Lam Tiểu Bố cũng hiểu rõ, đối phương vẫn luôn mơ ước Thất Giới Thạch của hắn, sở dĩ không ra tay, chỉ sợ cũng là vì hắn đã cứu Thạch Uyển Dung, còn nữa là trước đó vẫn chưa thể tìm được Thạch Uyển Dung.
Có thể khẳng định, một khi không tìm được Thạch Uyển Dung, gia hỏa này không giết Lam Tiểu Bố hắn, cũng sẽ cướp đi Thất Giới Thạch của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận