Khí Vũ Trụ

Chương 868: Già Quân Không kích động.

“Lam đạo hữu, ngài thật sự tiêu diệt Tịch Thần cốc rồi sao?” Già Quân Không cũng không dám biểu lộ cảm xúc quá lớn, mà chỉ cẩn thận hỏi một câu, thậm chí còn sử dụng cả kính ngữ.
Lam Tiểu Bố nhìn lướt qua Già Quân Không, “Cái nơi táng tận thiên lương như vậy, chẳng lẽ ta còn phải giữ lại hay sao? Tịch Thần cốc chẳng có người nào tốt cả, bằng hữu của ngươi là trưởng lão của Tịch Thần cốc, ngươi quả nhiên cũng chẳng phải thứ tốt gì. Trước đó còn nhòm ngó đến pháp bảo phi hành của ta, dù sao thì bây giờ ta có đến Côn Khư Hải cũng không thể tìm thấy bằng hữu của ta, không bằng tiêu diệt Côn Tiền đảo của ngươi trước vậy.”
“Lam đạo hữu bớt giận.” Già Quân Không vội vàng nói, “Ta quả thật có gặp trưởng lão của Tịch Thần cốc một lần, nhưng ta và hắn không quen gì nhau cả. Sở dĩ trước đó nói như vậy, là vì muốn tìm một lý do để xin Lam đạo hữu giơ cao đánh khẽ mà thôi, còn một lý do nữa là muốn dát vàng lên mặt mình thôi…”
Đến lúc nào, Già Quân Không đâu còn để tâm đến mặt mũi của mình nữa.
Lam Tiểu Bố lạnh lùng nhìn Già Quân Không, “Ta nói ngươi không phải thứ tốt gì chẳng lẽ là đang nói oan cho ngươi à? Ta vừa đến đây, ngươi đã muốn cướp pháp bảo phi hành của ta. Những năm qua chắc Côn Tiền đảo của ngươi đã làm ra rất nhiều chuyện tương tự rồi nhỉ? Ta đoán có lẽ có không ít vong hồn đã chết oan trong tay các ngươi rồi. Quen biết Tịch Thần cốc là đang dát vàng lên mặt à? Ta cảm thấy là ngươi đang giội phân lên mặt mình thì có.”
Già Quân Không vội vàng nói, “Lam đạo hữu nói vậy thì oan cho ta thật rồi, ta quả thật có một ít thói hư tất xấu, ép mua ép bán, nhưng ta chưa bao giờ vì một món pháp bảo nào mà ra tay giết một người nào.”
Lam Tiểu Bố không tin những lời này, loại người như Già Quân Không nhất định đã giết qua không ít người vô tội. Loại người này có chết cũng chưa hết tội, hắn đang định thuận tay xử lý luôn tên Già đảo chủ trước mắt này đã nghe thấy Già đảo chủ nói tiếp, “Lam đạo hữu, mấy bằng hữu kia của ngươi không đi Côn Khư Hải, nhưng muốn trở về Tiên giới, vậy thì con đường này cũng không phải hơi xa không thôi. Ta tình nguyện phái người đưa họ về đến nơi, nhất định sẽ đưa bọn họ đến Ngũ Vũ Tiên giới an toàn.”
Rõ ràng là Già Quân Không đã cảm nhận được sát cơ trong mắt Lam Tiểu Bố, đối với một người có thể diệt được cả Tịch Thần cốc mà nói, giết một đảo chủ nho nhỏ như Già Quân Không hắn, sợ là đơn giản như ăn cơm uống nước mà thôi.
Sau khi nghe thấy lời Già Quân Không nói, Lam Tiểu Bố chần chừ một chút. Từ nơi này đến Ngũ Vũ Tiên giới, với tốc độ của mấy người Chu Kha, sợ là năm mươi sáu mươi năm vẫn chưa thể đến được. Quan trọng nhất chính là tu vi của mấy người Chu Kha thật sự quá thấp, có thể chết trong hư không bất cứ lúc nào.
Tựa như cảm nhận được sự do dự của Lam Tiểu Bố, Già Quân Không nhanh chóng thề, “Già Quân Không ta xin thề ở đây, nếu như tương lai còn dám nhòm ngó đến pháp bảo của bất cứ người nào, lúc tu luyện ta sẽ vì tâm ma mà chết.”
Đứng trước an nguy của tính mạng, mọi thứ đều là mây bay.
“Được, xem như ta nể mặt mấy bằng hữu này, hôm nay tha cho ngươi một lần. Chẳng qua là nếu như ta từ Côn Khư Hải trở về, ngươi còn chưa thực hiện được cam kết của mình. Tiên giới này có mênh mông đến đâu, ta cũng có thể bắt được ngươi. Nếu như ngươi không tin, ngươi có thể thử một chút.” Lam Tiểu Bố nhìn chằm chằm Già Quân Không nói.
“Đa tạ Lam đạo hữu đồng ý, ta tin, ta vô cùng tin.” Già Quân Không lập tức nói, hắn hoài nghi Lam Tiểu Bố đã hạ ấn ký thần niệm lên người hắn, nhưng hắn lại không thể tìm ra được ấn ký thần niệm ở đâu.
Nghe được sự sắp xếp của Lam Tiểu Bố, ba người Chu Kha lại nhanh chóng bước lên cảm tạ. Đúng như Lam Tiểu Bố suy nghĩ, từ nơi này quay về tiên giới hay đến Côn Khư Hải, đối với ba người Chu Kha mà nói đều vô cùng nguy hiểm. Lam Tiểu Bố sắp xếp như vậy rất chu đáo, bọn họ đương nhiên vô cùng cảm kích.
Phải biết rằng bọn họ cũng chẳng có ân huệ gì lớn đối với Lạc Thải Tư, nhiều nhất chỉ là tổ đội với Lạc Thải Tư, dẫn Lạc Thải Tư lên Côn Bằng Hào mà thôi. Nếu như phải nói cho rõ ràng, bọn họ còn tính là đã hại Lạc Thải Tư. Nhưng đạo lữ Lạc Thải Tư người ta tâm tính rộng rãi, không hề giận chó đánh mèo lên bọn hắn, còn suy nghĩ trước sau cho bọn hắn nữa.
Cho đến giờ phút này, Già Quân Không mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn biết mạng nhỏ của mình đã bảo vệ được rồi, nếu không thì có chết cũng chẳng biết phải tìm đến đâu để kêu oan.
“Còn nữa, cái đại trận Vẫn Thạch này là sao? Là trận pháp tự nhiên hay là có người bố trí?” Lam Tiểu Bố hỏi.
Trong lòng hắn đang nghĩ, con người mà, đúng là thứ tiện. Trước đó hắn chỉ muốn nhờ Già Quân Không giúp một chút, mở cái đại trận Vẫn Thạch này ra để hắn đi qua. Già Quân Không chẳng những không chịu mở ra, còn muốn lấy Luân Hồi Oa trên người hắn.
Bây giờ thì hay rồi, khi hắn chuẩn bị giết chêt Già Quân Không, gia hỏa này lại điên cuồng nịnh nọt, hầu như ngay cả mặt mũi tiên đế cũng không cần.
Già Quân Không kính cẩn đáp, “Đại trận Vẫn Thạch này quả thật chính là một đại trận tự nhiên, nhưng mà đại trận tự nhiên này còn có một lá trận kỳ, trận kỳ này có thể khống chế cái đại trận Vẫn Thạch tự nhiên này. Chỉ là mỗi khi khống chế, Tiên Linh mạch cần để bổ sung tương đối nhiều mà thôi. Ta đến đây khá sớm, lấy được cái trận kỳ khống chế đại trận Vẫn Thạch tự nhiên này. Ta bỏ ra gần một ngàn năm mới có thể luyện hóa được cái trận kỳ này. Bởi vì đại trận Vẫn Thạch không thể nào chuyển đi được, cho nên ta thành lập một cái Côn Tiền đảo ở đây, cũng xem như là kiếm miếng ăn sống qua ngày thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận