Khí Vũ Trụ

Chương 1852 - Biến cố Địa Mộng Tháp. (2)

KHiến Lam Tiểu Bố kỳ quái là, nơi này có một cái Phòng Ngự Thần Trận cấp chín, một tên nhất chuyển Thánh Nhân đang điên cuồng khống chế thần trận, muốn ngăn cản những Yểm Ma này rời khỏi quảng trường Địa Mộng Tháp. CHo đến bây giờ những Yểm Ma này vẫn không thể xông ra, đều là nhờ vào cái Phòng Ngự Thần Trận cấp chín này.
Rất rõ ràng tên nhất chuyển Thánh Nhân này thực lực có hạn, Yểm Ma muốn xông ra khỏi cái Phòng Ngự Thần Trận này cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
“Đi nhanh lên, Yểm Ma sắp xông ra quảng trường Địa Mộng Tháp rồi, ở lại nơi này chỉ chịu chết thôi…” Cảm nhận được bọn người Lam Tiểu Bố đến, tên nhất chuyển Thánh Nhân này lớn tiếng kêu lên.
Lam Tiểu Bố cất Luân Hồi Oa đi, nói với đám người Đồ Võng, “Các ngươi ở bên ngoài ngăn cản Yểm Ma xông ra, Thiên Cương đạo hữu, người và ta tiến vào trong quảng trường Địa Mộng Tháp.”
Gọi Thiên Cương Thánh Nhân đi vào chung với hắn, không phải là vì muốn Thiên Cương Thánh Nhân hỗ trợ, mà là lo lắng Yểm Ma quá cường đại, khi hắn đối phó với Yểm Ma không thể nào phân tâm cứu Lâu Thiêm Hồ được. Mặc dù khả năng này không lớn, nhưng mà chuyện gì cũng cần cẩn thận một chút thì tốt hơn.
“A…” Tên nhất chuyển Thánh Nhân này nhíu mày nhìn Lam Tiểu Bố đang đi tới, hắn ta đã nói nơi này nguy hiểm rồi, vậy mà còn đến. KHiến hắn ta kinh ngạc là, hắn ta không nhìn thấy được thực lực của Lam Tiểu Bố.
KHi ánh mắt của hắn ta nhìn về phía Thiên Cương Thánh Nhân, lập tức biến sắc, khom người hành tiên thủ lễ, “Lăng Tiêu Thần Tông HÌnh Vấn xin ra mắt tiền bối.”
Thiên Cương Thánh Nhân còn chưa lên tiếng, Lam Tiểu Bố đã chủ động nói, “Ngươi cũng không tệ, vậy mà có thể ngăn cản những Yểm Ma này xông ra Vô Căn Thần Giới. Mọi chuyện sau đó không cần ngươi để ý nữa, cứ để ta là được.”
Nói xong, Lam Tiểu Bố bước vào trong trận môn, tiến vào quảng trường Địa Mộng Tháp. Trước đó mấy lần đến quảng trường Địa Mộng Tháp, bởi vì thực lực có hạn, không xử lý cái đạo tràng của Đại Mộng Thánh Nhân này, hôm nay hắn nhất định phải xử lý Đại Mộng Thánh Nhân. Hắn và Đại Mộng Thánh Nhân có thù hận từ Tiên giới cho đến Thần giới, đó là đại thù không thể nào hóa giải.
Theo Lam Tiểu Bố, bản tôn của Đại Mộng Thánh Nhân tám chín phần mười đang ở bên trong Địa Mộng Tháp. Nếu như thật sự có thể gặp được Đại Mộng Thánh Nhân, vậy hôm nay xử lý Đại Mộng Thánh Nhân chẳng khác nào giải trừ hậu hoạn.
Thiên Cương Thánh Nhân đi theo Lam Tiểu Bố bước vào quảng trường Địa Mộng Tháp.
Tông chủ Hình Vấn của Lăng Tiêu Thần Tông đứng ở phía ngoài có chút ngây người, bây giờ hắn ta mới biết được, Lam Tiểu Bố so với vị tiền bối mà hắn ân cần hỏi thăm kia còn có thực lực mạnh hơn. Nếu không thì sao có thể chủ động nói chuyện trước? ĐÚng rồi, còn cả hộ trận này của hắn ta, chính là do một cái trận bàn cấp chín tạo dựng lên, đối phương lại có thể dễ dàng bước vào, có thể thấy được Trận Đạo của đối phương cũng mạnh hơn hắn ta rất nhiều.
Hình Vấn hít vào một hơi, hắn ta cho rằng trên toàn bộ Vô Căn Thần Giới, hắn đã là người đứng ở đỉnh cao nhất. Cũng chính vì biết Vô Căn Thần Giới không có người nào mạnh hơn hắn ta, cho nên chuyện lần này hắn ta nhất định phải đứng ra. Nếu không Vô Căn Thần Giới mà diệt vong, Lăng Tiêu Thần Tông hắn ta cũng diệt vong. Không ngờ hôm nay lại xuất hiện hai người, đều có thể giết chết hắn ta.
Hít một hơi thật sâu, Hình Vấn nhanh chóng tỉnh táo lại từ trong lần đả kích này. Thiên tài hắn ta cũng đã gặp rất nhiều, có nhiều thêm một người thì có là gì chứ. Rất nhiều thiên tài đều vẫn lạc, nhưng HÌnh Vấn hắn thì vẫn còn ở đây. Rất nhiều tông môn đã biến mất, ngay cả quả vật khổng lộ Niết Bàn học cung năm đó cũng không còn, nhưng Lăng Tiêu Thần Tông của hắn ta thì vẫn còn đó.
Lam Tiểu Bố vừa tiến vào quảng trường Địa Mộng Tháp, vô cùng vô tận Yểm Ma lập tức điên cuồng xông tới, loại khí thể khát máu này, nếu đổi thành người bình thường, chỉ sợ đã sớm hoảng hốt mất phương hướng rồi.
Đừng nói là người bình thường, cho dù là tứ chuyển Thánh Nhân như Thiên Cương, cũng cảm thấy chóng mặt, hắn ta cảm thấy như mình vừa tiến vào một không gina khác. TRong không gian này có đủ loại huyễn tưởng xuất hiện, cũng may đầu có hắn ta vẫn còn có một tia thanh tỉnh, biết đâ là không gian Mộng Yểm. Bây giờ hắn ta đang ở trong đàn Yểm Ma, bị kéo vào trong loại không gian Mộng Yểm này thật sự là chuyện vô cùng bình thường.
Thần niệm Lam Tiểu Bố đã quét đến chỗ Lâu Thiêm Hồ, khiến hắn thở phào chính là, Lâu Thiêm Hồ vẫn còn sống, giờ phút này hắn ta đang cùng với một tên nhất chuyển Thánh Nhân khác điên cuồng giảo sát Yểm Ma đang nhào về phía bọn hắn. Nếu như không phải trong tay Lâu Thiêm Hồ có hỏa diễm, chỉ sợ bọn họ đã sớm bị Yểm Ma cắn nuốt rồi.
“Đạo Quân, những Yểm Ma này cũng sợ hỏa diễm, ta có một đóa thần diễm đỉnh cấp, ta có thể giải quyết Yểm Ma. Chẳng qua nếu như Yểm Ma trong cái tháp kia lại đi ra, ta sợ không thể kiên trì được.” Thiên Cương Thánh Nhân vội vàng nói.
“KHông cần, cứ để ta.” Nói xong, Lam Tiểu Bố vung tay lên một cái, khí thế đại đạo mênh mông càn quét ra ngoài, từng đạo đạo vận Luân Hồi cuốn ra, Thiên Cương Thánh Nhân đứng bên cạnh Lam Tiểu Bố cũng biến sắc. Nếu như hắn ta không phải đang đứng bên cạnh Lam Tiểu Bố, thậm chí cảm thấy mình sẽ bị cái đại đạo Luân Hồi này cuốn đi.
Oanh! Một cầu gỗ hư vô mờ mịt rơi xuống mặt đất, rõ ràng là hư vô mờ mịt, nhưng cây cầu vừa rơi xuống, lại có một cảm giác nặng nề như Thái Sơn nghiền áp.
Vô cùng vô tận đạo vận Luân Hồi mở rộng ra, trên cây cầu lớn cũng hiện lên một hàng chữ lớn hư vô mờ mịt, “Nhất Tức Nhất Luân Hồi.”
Một khắc sau, lít nha lít nhít Yểm Ma điên cuồng xông về phía cầu gỗ, sau đó biến mất không còn tung tích. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, cầu gỗ lại càng ngưng thực hơn.
Lam Tiểu Bố mừng rỡ vô cùng, hắn không ngờ Luân Hồi Kiều của mình có thể thông qua cách này để ngưng thực. Bởi vì Luân Hồi Kiều là của hắn, hắn không chỉ có thể cảm nhận được Luân Hồi Kiều ngưng thực, mà còn có thể cảm nhận được bên dưới Luân Hồi Kiều đang hình thành nên sóng cả như có như không.
Đây là Lục Đạo Hoàng Tuyền? Chỉ là luồng sóng cả này đang lưu động, nhưng lại là màu xám. Giống như Luân Hồi Kiều, khi cắn nuốt càng nhiều Yểm Ma, sóng cả màu xám kia cũng càng ngày càng ngưng thực.
Trong khoảng thời gian ngắn, Yểm Ma trên quảng trường Địa Mộng Tháp đã biến mất hơn phân nửa, quảng trường Địa Mộng Tháp cũng trở nên trống trải hơn rất nhiều.
Thiên Cương Thánh Nhân đờ đẫn nhìn Luân Hồi Kiều không ngừng cuốn sạch Yểm Ma, thì thào nói, “Luân Hồi Kiều?”
Lúc này hắn ta mới biết được, hóa ra Luân Hồi Kiều đã sớm bị Lam Tiểu Bố lấy đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận