Khí Vũ Trụ

Chương 979: Ngủ với ngươi thì có được trường sinh hay không? (2)

Lần này Lãnh Y Thường đáp lại Bàng Bất Lận, “Đúng vậy, hắn thật sự là Địa Uyên Đạo Quân. Vì hắn, ta không còn ở cùng với bất cứ nam nhân nào nữa. Thế nhưng người thần giới lại không chấp nhận Diêm Quý Ngao, bọn hắn vây giết Diêm Quý Ngao, muốn bắt lấy hắn. Ta giúp hắn giét khôgg ít người, vì cứu Diêm Quý Ngao, ta lại ngủ cùng nam nhân khác một lần nữa…”
Nói đến đây, Lãnh Y Thường ha ha tự giễu cười một tiếng, không biết là mỉa mai hắn và nam nhân nàng đã ngủ, hay là mỉa mai chính nàng. “Ta giết rất nhiều người, cũng cứu được Diêm Quý Ngao, sau đó ta bị đệ nhất tông môn dưới trường Đại Uyên Thần Đình, Đại Uyên Thần Môn bắt lại, giam giữ ở Hoán Nữ cung…”
“Năm đại Thánh Nhân cũng là do ngươi giết?” Bàng Bất Lận không nhịn được hỏi.
Lãnh Y Thường lạnh nhạt nhìn Bàng Bất Lận một chút, không trả lời vấn đề của hắn mà tiếp tục nói ra, “Ở Hoán Nữ cung, những gia hỏa của Đại Uyên Thần Môn kia cũng chỉ vì muốn ngủ với ta mà thôi, ở trước mặt người khác lúc nào cũng là dáng vẻ đường hoàng, thế nhưng ở trước mặt ta, ai ai cũng như thứ giòi bọ buồn nôn nhất ủi trên người ta, đến chính ta cũng cảm thấy buồn nôn với chính mình…”
Lam Tiểu Bố không nhịn được nhìn về phía Lãnh Y Thường, nữ nhân này đúng là xinh đẹp, nhưng mà nếu như nói nhiều cường giả như vậy chỉ vì muốn ngủ với nàng một đêm, hắn thặt không tin được. Dùng lời bình thường mà nói, ai ngủ với ngươi một đêm là có thể trường sinh sao? KHông thể nào, đã không thể thì còn nói làm gì?
Tu luyện đến cảnh giới Thần Nhân, ngay cả chút dục vọng ấy mà cũng không ngăn lại được thì là tu sĩ cái quái gì? Cho nên lời Lãnh Y Thường nói còn cần phải kiểm chứng lại.
Lãnh Y Thường dường như không quan tâm đến chuyện Lam Tiểu Bố có tin chuyện này hay không. “Về sau ta ở Hoán Nữ cung quá chán, cho nên ta muốn ra ngoài. Nếu như ta không muốn ở lại Hoán Nữ cung, có người sẽ tình nguyện đưa ta ra ngoài. Mặc dù ta có chán, nhưng cũng không muốn trải qua cuộc sống như vậy, cho nên ta chọn tự vẫn…”
“A…” Bàng Bất Lận kinh hô lên.
Lãnh Y Thường bình tĩnh nói, “Bởi vì ta có để lại ở Hoán Nữ cung một món bảo vật, cho nên sau khi tự vẫn vẫn có thể luân hồi.”
Lam Tiểu Bố nghĩ thầm, khó trách, hóa ra môt đời này của Lãnh Y Thường là luân hồi mà ra. Hắn đột nhiên nghĩ đến Liễu Ly và Ngu Xúc, cũng có thể luân hồi. Chắc hẳn Liễu Ly và Ngu Xúc luân hồi cung là do món bảo vật này của Lãnh Y Thường?
“Ngươi ở Hoán Nữ cung để lại bảo vật giúp ngươi sau khi tự vẫn có thể luân hồi, vậy có phải những người khác tự vẫn bên cạnh cái bảo vật của ngươi cũng có thể luân hồi?” Lam Tiểu Bố hỏi.
Lãnh Y Thường nhìn về hía Lam Tiểu Bố, “Đây là chuyện xưa của mình mà ta nói, đây là lần đầu tiên ngươi hỏi ta. Không sai, chỉ cần có người tự vẫn bên cạnh Luân Hồi Bàn, thì có thể luân hồi. Lần này ta phải lấy đi Luân Hồi Bàn của mình, lúc này mới bị người của Đại Uyên Thần Môn để mắt đến.”
Lam Tiểu Bố bỗng nhiên nghĩ đến Thiến tỷ mà Ngu Xúc nói, Thiến tỷ đề nghị mói người cùng nhau tự vẫn, nói có thể luân hồi, chẳng lẽ biết đến Luân Hồi Bàn? Hoặc là cái Luân Hồi Bàn kia đang ở trong tay Thiến tỷ.
“Ta có cảm giác cái Luân Hồi Bàn kia của ta có chút liên quan đến pháp bảo phi hành này của ngươi.” Tay Lãnh Y Thường vuốt ve trên vành Luân Hồi Oa.
Lam Tiểu Bố giật mình, Luân Hồi Oa, Luân Hồi Bàn…
Theo lẽ thường mà nói, cái nồi thì phải có nắp nồi đúng không? Chắc cái Luân Hồi Bàn kia chính là nắp nồi của Luân Hồi Oa?
Lãnh Y Thường chỉ để lại một câu đó rồi không nói thêm gì về Luân Hồi Bàn nữa, “Sau khi ta luân hồi sống lại, dung mạo và sức hấp dẫn không còn bằng một phần vạn trước đó, cho nên ngươi nhìn ta không hề rung động cũng là chuyện bình thường…”
Lam Tiểu Bố nhìn Lãnh Y Thường, Lãnh Y Thường trước mắt này tuyệt đối chính là nữ nhân xinh đẹp nhất mà hắn từng dặ, nếu lại thêm một chút mị hoặc, hấp dẫn nhiều nam nhân cũng là chuyện bình thường. Nhưng mà muốn nói vô số nam nhân đều không thể kiềm chế đối với nàng, thậm chí còn gây ra nội chiến của một Thần Đình, hắn vẫn không tin lắm.
Nếu như Lãnh Y Thường này đẹp không bằng một phần vạn kiếp trước, vậy thì trước đó Lãnh Y Thường đẹp đến mức độ nào? Cò vượt ra khỏi phạm vị tưởng tượng của hắn, hấp dẫn nam nhân chỉ sợ không chỉ dựa vào mỗi dung mạo xinh đẹp, mà còn là một thứ ở sâu trong linh hồn, ngấm vào trong xương.
“Mặc dù ta biết ta có chút mạo muội, nhưng ta vẫn muốn nói ra lời thỉnh cầu này. Có thể đưa cái nồi phi hành này của ngươi cho ta nghiên cứu mấy ngày được không, ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi mở rộng cấm chế trên nồi, thần niệm ta quan sát thôi là được, ta sẽ không né tránh tầm mắt của ngươi.” Lãnh Y Thường nói xong, mắt nhìn chằm chằm vào Lam Tiểu Bố. Nhưng mà gờ phút này trên mặt của nàng không còn vẻ lạnh nhạt lúc trước nữa, mà có chút khao khát.
Bàng Bất Lận cũng nhìn Lam Tiểu Bố, nếu như Luân Hồi Oa là của hắn, hắn không chút do dự mở rộng tâm thần. Dù sao thì tất cả mọi người đều ở cùng một chỗ, mở cấm chế ra cho người ta nghiên cứu một chút cùng không có chuyện gì.
Lam Tiểu Bố từ tốn nói, “Nếu như ngươi còn dám nhắc lại yêu cầu này một làn nữa, lập tức rời khỏi nơi này.”
Lãnh Y Thường đứng lên, cúi người hành lễ với Lam Tiểu Bố, nói chuyện với giọng nói cực kỳ dịu dàng, yếu đuối, “Tiểu Bố đại ca, ta thật sự không có tâm tư nào khác, chỉ là vì Luân Hồi Bàn cho nên mới muốn xem cái nồi này của ngươi một chút thôi, nhiều nhất chỉ cần nửa nén hương, không, thậm chí còn chưa đến nửa nén hương nữa.”
“Cút đi.” Lam Tiểu Bố vung tay lên một cái, một luồng lực lượng cường đại bao trùm đến, nguồn lực lượng này trực tiếp quấn lấy Lãnh Y Thường. Một khắc sau, Lãnh Y Thường bị ném ra khỏi Luân Hồi Oa. Với tốc độ của Luân Hồi Oa, chỉ trong thời gian chớp mắt, thân ảnh Lãnh Y Thường đã biến mất khỏi phạm vi thàn niệm của hai người họ. Cho dù thực lực của Lãnh Y Thường hơn xa Lam Tiểu Bố, nhưng mà đây là Luân Hồi Oa, đây là địa bàn của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận