Khí Vũ Trụ

Chương 2609 - Tiến lên hay là trở về.

Nguyên thần Tòng Ngang có chút run rẩy, nếu như có thể mắng, hắn ta đã sớm chửi ầm lên rồi. Cái gì cũng muốn hỏi mình, còn hỏi sau khi giết mình rồi người khác có biết hay không, đúng là quá uấ tức mà.
Nhưng mà cho dù là như vậy, hắn ta cũng không thể không trả lời, “Nếu như đạo hữu giữa lại một tia hồn phách cho ta luân hồi, hồn phách của ta vẫn giữ được vết tích lạc ấn của Hoàn. Nếu khiến ta thần hồn câu diệt, vậy thì Hoàn chắc chắn sẽ biết.”
“Rất tốt.” Sau khi Mạc Vô Kỵ nói xong thì đập một bàn tay ra.
Nguyên thần Tòng Ngang lập tức sụp đổ, nhưng mà Mạc Vô Kỵ vẫn giữ lại một tia hồn phách cho hắn ta đi luân hồi, còn về ký ức luân hồi, cái này thì Mạc Vô Kỵ không chút do dự xóa bỏ. Loại gia hỏa tu luyện Đại Vũ Trụ Thuật này đi luân hồi, sao có thể để hắn ta giữ lại ký ức chứ?
“Vô Kỵ, ngươi nói cái Khai Thiên Phiên này có khi nào chính là Bàn Cổ Phiên của Hồng Quân hay không?” Lam Tiểu Bố hỏi..
Hắn không dám lấy Khai Thiên Phiên ra, lỡ như lời Tòng Ngang nói là sự thật, một khi cái Khai Thiên Phiên này dung hợp với cán cờ, vậy thì sẽ nhanh chóng tan rã.
Mạc Vô Kỵ cũng cất cái búa lớn đi, trầm ngâm một lát rồi nói, “Ta nghĩ cũng có khả năng đó. Bàn Cổ Phiên cũng là một loại bảo vật khai thiên tích địa, chỉ là cấp bậc Bàn Cổ Phiên có phải hơi thấp rồi không?”
TRong truyền thuyết ở Hoa Hạ, Bàn Cổ Phiên là bảo vật Nguyên Thủy, cũng không biết có phải là Khai Thiên Phiên trong tay bọn hắn hay không.
Đinh Trọng Trần cẩn thận đi tới, “Lam đạo hữu, Mạc đạo hữu, Cú đạo hữu, bây giờ cộng thêm bốn nguời chúng ta, có tất cả là 820 người ở trên Thất Giới Thạch. Chúng ta tiếp tục đi tìm kiếm một đại vũ trụ khác trong Hỗn Độn, hay là quay về đại vũ trụ?”
CHo dù Cú Mang chưa từng ra tay, nhưng mà Lam Tiểu Bố và Mạc Vô Kỵ đều đã từng ra tay, theo Đinh Trọng Trần, Cú Mang tuyệt đối sẽ không yếu.
“Vô Kỵ, ngươi nghĩ thế nào?” Lam Tiểu Bố không trực tiếp trả lời, sau khi nghe kế hoạch của Hoàn, hắn mơ hồ cảm thấy bọn hắn không nên đi xuyên qua đại vũ trụ tìm kiếm Đại Thiên thế giới mới trong Hỗn Độn. Có lúc, quy tắc thiên địa vô cùng huyền ảo và có tính nhân quả. Rất khó nói sau khi bọn hắn đi xuyên qua đại vũ trụ rồi, cho dù tìm được Đại Thiên thế giới mới, quy tắc thiên địa của cái Đại Thiên thế giới này có khi nào sẽ lấy quy tắc thiên địa của đại vũ trụ mà diễn hóa ra không? Hoặc là nói, quy tắc của Đại Thiên thế giới mới khi diễn sinh ra, có thể xem bọn hắn như tộc Thiên Mông hay không?
Dù sao thì đại vũ trụ bây giờ cũng xem như là vũ trụ khởi nguyên của tộc Thiên Mông, chứ không phải vũ trụ khởi nguyên của Nhân tộc. Bọn hắn rời khỏi vũ trụ khởi nguyên của tộc Thiên Mông, lại tìm được vũ trụ mới, đây chính là một vấn đề.
Mạc Vô Kỵ im lặng rất lâu, sau đó mới chậm rãi nói, “Tiểu Bố, ta luôn cảm thấy con đường tắt này không phải cách tốt. Lúc trước, tộc Thiên Mông tìm được đại vũ trụ trong Hỗn Độn, bọn hắn nhất định cũng lưu lạc trong Hạo Hãn rất lâu, thậm chí tìm thật lâu, đây cũng là một loại trả giá.
Nếu như bây giờ chúng ta xuyên qua đại vũ trụ tộc Thiên Mông đi tìm đại vũ trụ thuộc về chúng ta, thứ này cũng tương đương với việc dựa trên căn cơ của tộc Thiên Mông, quy tắc thiên địa diễn sinh như thế nào, bây giờ thực lực của chúng ta vẫn chưa đủ, không rõ được huyền ảo trong đó, lại càng không có khả năng khống chế. Lỡ như chúng ta đến địa bàn của tộc Thiên Mông, bị quy tắc thiên địa của đại vũ trụ tính vào trong đó, chẳng phải là may áo cưới cho người khác sao?”
“ĐÚng, ta cũng nghĩ như vậy, thiên hạ này sao lại có nhiều đường tắt như vậy? Giống như trước đó khi chúng ta nhìn thấy cái thế giới vũ trụ bị tàn phá kia. Người diễn hóa ra thế giới kia chắc cũng nghĩ giống như chúng ta lúc trước, thông qua đại đạo tự thân diễn hóa ra thế giới vũ trụ, cũng xem như là một đường tắt, kết quả thì thế nào, chúng ta đều thấy được.” Lam Tiểu Bố nói.
“Được, vậy thì chúng ta cứ dựa theo con đường của ĐInh đạo hữu mà tiến lên, chờ chúng ta mở thế giới đại vũ trụ mới này ra rồi nói tiếp.”Mạc Vô Kỵ nói.
“ĐInh đạo hữu, ta muốn nhờ ngươi giúp ta một chuyện.” Lam Tiểu Bố nhìn về phía Đinh Trọng Trần.
Đinh Trọng Trần lập tức nói, “Lam huynh cứ nói, chỉ cần Đinh Trọng Trần có thể làm được, ta nhất định sẽ giúp ngươi.”
“Chuyến đi này của chúng ta, không biết cần bao nhiên năm mới tìm được Hồng Mông Hỗn Độn bên ngoài đại vũ trụ. Nhưng ta có mấy bằng hữu còn đang ở đại vũ trụ, ta nhất định phải báo tin cho bọn hắn, bảo bọn hắn rời khỏi đại vũ trụ.” Lam Tiểu Bố nói.
Bọn người Tề Mạn Vi đang tu luyện trong khu vực Khô Sinh Hỗn Độn, theo lý mà nói, Lam Tiểu Bố không cần phải lo lắng. Nhưng mà Lam Tiểu Bố biết, sau khi hắn và Mạc Vô Kỵ rời đi, rất có thể tộc Thiên Mông chẳng mấy chốc nữa sẽ tiến hành phản công. Không có hắn và Mạc Vô Kỵ ra tay giúp đỡ, mười đại thế giới ở đại vũ trụ rất có thể sẽ nhanh chóng biến thánh địa bàn của tộc Thiên Mông.
Trước đó hắn và Mạc Vô Kỵ dự định tiến đến Đại Hoang thế giới tìm kiếm Hồng Quân lão tổ, sau đó liên thủ đối phó với tộc Thiên Mông. Kết quả truyền tống xảy ra vấn đề, làm trễ nải thời gian, cho dù bọn hắn có muốn quay về đại vũ trụ giúp đỡ cũng không kịp.
Cho dù tốc độ Thất Giới Thạch rất nhanh, nhưng muốn quay lại đại vũ trụ, nhanh nhất cũng phải mất mấy trăm năm. Chậm mà nói thì có lẽ cũng phải mấy ngàn năm.
Bây giờ tộc Thiên Mông đã quét sạch hơn phân nửa Cực Thịnh thế giới, chỉ cần Cực Thịnh thế giới bị xử lý, vậy thì những thế giới còn lại chắc hẳn cũng không thể kiên trì được bao lâu.
“Tiểu Bố, chỉ sợ không kịp rồi.” Mạc Vô Kỵ trầm giọng nói.
Cho dù Đinh Trọng Trần có ngọc giản phương vị hư không chính xác, muốn từ nơi này quay lại đại vũ trụ, không hơn trăm ngàn năm thì không được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận