Khí Vũ Trụ

Chương 865: Chọc phải kẻ ác. (2)

“Phốc!” Một tia máu bắn ra, thắt lưng đau đớn kịch liệt, một khắc sau, Lượng Trường Tư cảm thấy tiên nguyên của mình bị phong ấn lại, tu vi của bản thân nhanh chóng hạ xuống.
Hắn thở dài, từ bỏ giãy dụa, hắn đoán đúng, đạo sát ý đánh về phía mi tâm của hắn là giả, nhưng cho dù thế thì ra sao? Bởi vì hắn không hiểu tiên trận hư không, cho nên khi bị tiên trận hư không này vây giết, người ta đã phá vỡ lĩnh vực hộ thể của hắn, sau đó khóa đan điền của hắn lại.
Già Quân Không đờ đẫn nhìn hai người đang đánh nhau trước mắt, hắn không có dùng thần niệm rà quét, nhưng mà hắn có thể nhìn thấy rõ, trong vùng không gian mà hai người đánh nhau đột nhiên xuất hiện vẻ mơ hồ, sau đó không gian không ngừng dao động, sau đó hắn nhìn thấy Lượng Trường Tư máu me đầy người, run rẩy đừng ở một bên, trường thương trong tay đã sớm rơi xuống đất.
Về phần người trẻ tuổi kia, lại mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm Lượng Trường Tư.
Rất rõ ràng, người trẻ tuổi này thắng, hơn nữa thắng vô cùng nhanh chóng.
Phía sau Già Quân Không cũng phủ một tầng mồ hôi lạnh, cho dù hắn có đối phó với Lượng Trường Tư, cũng không hề đơn giản như vậy. Có thể thấy được, nếu như vừa rồi hắn không thu tay lại, bây giờ người đang rỉ máu đứng đó không phải là Lượng Trường Tư, mà là Già Quân Không hắn.
Già Quân Không lui về sau mấy bước, cảnh giác nhìn chằm chằm Lam Tiểu Bố. Hắn đã nhìn ra, không phải là thực lực của người trẻ tuổi này có thể nghiền ép Lượng Trường Tư, mà là đối phương đã bố trí một cái trận pháp hư không ở chỗ này. Người tinh thông trận pháp hư Không vô cùng hiếm hoi. Mỗi người đều là nhân vật kinh thiên động địa. Già Quân Không hắn vậy mà lại chọc vào một người như vậy, đúng là muốn chết mà.
Hắn đột nhiên rất muốn vung tay đập chết Kế Lâm và Phủ Khải, nếu không phải do hai người này, hắn đâu phải lâm vào tỉnh cảnh nguy hiểm như thế này?
Cho dù Già Quân Không muốn rời khỏi tiên thuyền ngay lúc này, nhưng mà hắn không dám, hắn lo mình sẽ chọc giận người trẻ tuổi trước mặt này. Hơn nữa hắn cũng không dám khẳng định, đối phương có bố trí Hư Không Khốn Sát tiên trận ở dưới tiên thuyền hay không. Nếu hắn đi, vừa hay bước vào Hư Không Khốn Sát tiên trận của đối phương, thế thì chết thật rồi.
“Bằng hữu, ta không hề động đến Lạc Thải Tư, ta đảm bảo lời ta nói là thật.” Khóe miệng Lượng Trường Tư tràn ra vết máu, thành khẩn nói với Lam Tiểu Bố.
Tất cả cấm chế trên tiên thuyền đều bị Lam Tiểu Bố phá vỡ, giờ khắc này tất cả mọi người có thể dùng thần niệm quét đến tình hình ở tầng hai boong thuyền. Một người trẻ tuổi có thể dễ dàng chế trụ người mạnh nhất trên tiên thuyền Lượng Trường Tư, giờ phút này, cho dù là người bên cạnh Lượng Trường Tư cũng không dám đứng ra nói gì.
ÁNh mắt Lam Tiểu Bố nhìn về phía ba người mà hắn đã cứu, hắn đã lấy ra Tẩy Ngọc Tử Kim Đan, vết thương trên người ba người này đã bình phục hơn nửa, đều đã đứng lên.
Cho dù vừa rồi mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhưng ba người đều hiểu rõ nguyên nhân trong đó, bằng hữu Lạc Thải Tư, vì chuyện của Lạc Thải Tư, ngay cả Lượng Trường Tư cũng bị dạy dỗ, đồng thời còn đang bị khống chế.
Bây giờ Lam Tiểu Bố nhìn về phía bọn hắn, ba người nhanh chóng thi lễ, “Chu Kha (Đổng An Hàn, Lương Huyên) kính chào tiền bối, đa tạ ơn cứu mạng của tiền bối.”
Lam Tiểu Bố cố gắng thả nhẹ giọng nói của mình, “Các vị biết Lạc Thải Tư?”
“Biết, Lạc Thải Tư đi lên tiên thuyền này cũng chúng ta, trước đó Thải Tư đang chạy nạn, sau khi quen biết chúng ta, thì đi cùng với chúng đến chuẩn bị đến Côn Khư Hải thử vận may.” Lương Huyên vội vàng nói.
Khi mấy người đang chuẩn bị tiến đến Côn Khư Hải, đã sớm nghĩ đến chuyện có thể sẽ vẫn lạc. Cho nên cho dù là bị treo ngược trên thuyền, hay được Lam Tiểu Bố cứu, vẫn còn rất tỉnh táo, ”Ta tên là Lam Tiểu Bố, có thể nói cho ta nghe đã xảy ra chuyện gì không?” Lam Tiểu Bố hỏi.
“Tiền bối ngài chính là Lam Tiểu Bố sao?” Lương Huyên kinh ngạc kêu lên, cái tên Lam Tiểu Bố này nàng biết, Lạc Thải Tư đã nói với nàng.
“Ngươi biết ta?” Lam Tiểu Bố lập tức hỏi,
Lương Huyên gật đầu thật mạnh, “Đúng vậy, Thải Tư sư muội có nói cho ta biết, nói ngươi là đạo lữ của nàng.”
Trong lòng Lượng Trường Tư trầm xuống, hắn không ngờ Lạc Thải Tư còn có đạo lữ đáng sợ như vậy, đối với Lượng gia mà nói đây chẳng khác nào tai họa ngập đầu. Giờ phút này, hắn bỗng nhiên vô cùng hận Lượng Cô Tài, nếu như không phải do tên súc sinh này, Lượng gia sao lại chọc phải phiền phức như thế?
Lam Tiểu Bố ngẩn ngơ, lập tức tự lẩm bẩm, “Đúng, nàng là đạo lữ của ta…”
Cho dù đoán được Lam Tiểu Bố chính là đạo lữ của Lạc Thải Tư, nhưng sau khi Lam Tiểu Bố tự nói câu kia ra, bọn người Lương Huyên vẫn vô cùng khiếp sợ. Không phải nói Lam Tiểu Bố cũng xuất thân từ tinh cầu phàm nhân sao? Kỳ ngộ của Lạc Thải Tư đã xem như là thần thoại rồi, cho dù như thế, Lạc Thải Tư cũng chỉ là Đại Ất Tiên mà thôi. Bây giờ Lam Tiểu Bố có thể dễ dàng nghiền ép Lượng Trường Tư, đây tuyệt đối là cường giả tiên đế rồi.
Bởi vì Lam Tiểu Bố đang trầm tư, tầng hai boong thuyền bỗng nhiên yên tĩnh hẳn.
Một hồi lâu sau Lam Tiểu Bố mới lấy lại tinh thần, vội vàng hỏi, “Lương Huyên sư muội, xin hỏi một chút, Thải Tư đang ở đâu?”
Lương Huyên không hề giấu diếm chút nào, lập tức nói chuyện Lạc Thải Tư bị Lượng Cô Tài bắt đi ra.
Ánh mắt Lam Tiểu Bố nhìn về phía Lượng Trường Tư, hắn ở đây cũng không nhìn thấy Lạc Thải Tư.
Lượng Trường Tư vội vàng nói, “Lam đạo hữu, tiên thuyền hư không của chúng ta đang trên đường đi, có gặp phải một tinh cầu bỏ hoang bị nổ tung, cho nên xuất hiện một lượng lớn dòng chảy thiên thạch. Lúc đó Lượng Cô Tài có dẫn theo Lạc Thải Tư ra ngoài muốn xem dòng chảy thiên thạch. Lượng Cô Tài không ngờ được dòng chảy thiên thạch đáng sợ thế nào, cho nên mở cấm chế tiên thuyền ra. Lại không ngờ, hai người đều bị dòng chảy thiên thạch cuốn vào trong hư không.”
Bởi vì tầng năm không có trận pháp Giám Sát, Lượng Trường Tư cũng không biết tình hình cụ thể lúc đó như thế nào, nhưng hắn cũng không dám nói ra phán đoán của bản thân. Hắn đang nghĩ, có khi là do Lạc Thải Tư dùng kế dụ đỗ Lượng Cô Tài mở cấm chế ra, sau đó Lạc Thải Tư lợi dùng cơ hội này chạy trốn, sau đó Lượng Cô Tài đuổi theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận