Khí Vũ Trụ

Chương 1896 - Hỏa diễm không có quy tắc. (2)

Lúc trước hắn tiến đến đây đã suýt chút nữa thì mất mạng, bây giờ hắn đi ra ngoài, đơn giản dễ dàng như hít thở.
Thần niệm Lam Tiểu Bố đang định mở rộng ra bên ngoài, lại mừng rỡ phát hiện Vũ Trụ Duy Mô đang lơ lửng ở bên ngoài vùng Hỗn Độn Vô Tắc kia không xa.
Lam Tiểu Bố vươn tay ra bắt lấy, Vũ Trụ Duy Mô lập tức nằm trong tay hắn. Lúc này, Lam Tiểu Bố sao có thể không biết Vũ Trụ Duy Mô đang chờ hắn.
Vũ Trụ Duy Mô là Chí Bảo Vũ Trụ từ thời khai thiên tích địa. Nếu như hắn vẫn lạc, Vũ Trụ Duy Mô nhất định sẽ trốn vào trong hư không rồi biến mất. Hắn không vẫn lạc, Vũ Trụ Duy Mô vẫn ở bên ngoài Hỗn Độn Vô Tắc chờ hắn. Vũ Trụ Duy Mô rõ ràng cũng có cảm ứng, chắc là cảm nhận được bản thân không thể tiến vào Hỗn Độn Vô Tắc để tìm kiếm hắn, một khi tiến vào Hỗn Độn Vô Tắc, sợ là không thể ra ngoài được nữa.
Đây là bởi vì Lam Tiểu Bố đang ở bên trong Hỗn Độn Vô Tắc, không thể nào cảm nhận được sự tồn tại của Vũ Trụ Duy Mô, nếu không hắn đã sớm biết Vũ Trụ Duy Mô đang ở bên ngoài Hỗn Độn Vô Tắc.
“Ngươi yên tâm, mặc dù ta không biết người làm thế nào mà thoát ra khỏi Hỗn Độn Vô Tắc, nhưng tương lai ta tuyệt đối sẽ không vứt bỏ cũng như tặng ngươi cho người khác.” Lam Tiểu Bố kích động nói, hắn cảm nhận được sự vui sướng từ Vũ Trụ Duy Mô.
Khi tu vi của hắn càng ngày càng mạnh, đại đạo chứng được càng ngày càng hoàn thiện, thậm chí sau khi bổ khuyết phần đạo tắc do Vũ Trụ Duy Mô tạo dựng ra bên trong Trường Sinh Quyết, tác dụng của Vũ Trụ Duy Mô đối với hắn quả thật càng ngày càng nhỏ. Chính vì vậy, lời hứa hẹn của Lam Tiểu Bố đối với Vũ Trụ Duy Mô là vô cùng quan trọng.
Cẩn thận đưa Vũ Trụ Duy Mô vào trong thức hải, Lam Tiểu Bố cảm thán không ngừng. Ở gần vùng Hỗn Độn Vô Tắc này, mặc dù thi cốt không nhiều, nhưng vẫn có một ít, có thể thấy được cũng có một vài cường giả đến đây. Chỉ là bọn hắn không có Đế Hưu Thụ, chỉ có thể dừng bước ở bên ngoài Hỗn Độn Vô Tắc .
Cũng may, nơi này không phải người nào cũng đến được, nếu như người nào cũng có thể đến được, nói không chừng sẽ lấy Vũ Trụ Duy Mô của hắn đi rồi.
Vừa đi ra khỏi Hỗn Độn Vô Tắc, Lam Tiểu Bố lập tức phát một đạo tin tức cho Thái Xuyên.
“Đạo hữu, ngươi…” Một người tu sĩ trung niên khiếp sợ nhìn chằm chằm Lam Tiểu Bố, giống như vừa được nhìn thấy điều gì đó vô cùng ly kỳ cổ quái. Còn có người không bị tán loại đại đạo mà chết ở đây sao? Hết lần này đến lần khác hắn ta lại được nhìn thấy.
Nhưng mà hắn ta lập tức thấy rõ tướng mạo của Lam Tiểu Bố, ánh mắt lóe lên vẻ chấn động, Lam Tiểu Bố không phải là người đang bị truy nã ở quảng trường Thái Khư Phần sao?
Lam Tiểu Bố nhìn biểu hiện của tên tu sĩ trung niên này, xuất hiện trước mặt tu sĩ này, “Ngươi đã từng nhìn thấy chân dung của ta?”
“KHông, không, không có…” Tu sĩ trung niên này nhanh chóng xua tay.
Lam Tiểu Bố từ tốn nói, “Nếu như ngươi không nói, vậy ta sẽ ra tay. Ngươi biết ta có thể giết Giang Sâm, vậy thì đương nhiên cũng có thể giết ngươi.”
Nghe thấy Lam Tiểu Bố muốn ra tay, tu sĩ trung niên này không còn dám lui lại nữa, vội vàng nói, “Đúng vậy, ta ở quảng trường Thái Khư Phần có nhìn thấy chân dung của đạo hữu. Thái Khư điện dường như đang truy nã đạo hữu.”
Lam Tiểu Bố gật đầu, xua tay nói với tu sĩ trung niên này, “Ngươi đi đi.”
“Vâng.” Nghe thấy lời Lam Tiểu Bố nói, tu sĩ trung niên này đâu còn dám chậm trễ? Hắn ta điên cuồng lui lại, sau đó không để ý đến không gian đảo lộn, nhanh chóng bỏ chạy.
Lam Tiểu Bố không thèm để ý, quảng trường Thái Khư Phần đang truy nã hắn mới là chuyện bình thường, nếu như không truy nã hắn mới là không bình thường.
Chờ một hồi lâu, Lam Tiểu Bố cũng không đợi được hồi âm của Thái Xuyên, cái này khiến Lam Tiểu Bố hơi khó hiểu một chút. Thái Xuyên là Thần Thú cấp chín, ở bên trong Thái Khư Phần này, cho dù có gặp được một vài cường giả, trong tình huống bình thường cũng không có mấy người có thể bắt được nó mới đúng.
Hơn nữa, hắn còn đưa một cái Truyền Tống Phù cho Thái Xuyên, Lam Tiểu Bố khẳng định Truyền Tống Phù vẫn còn chưa được dùng đến.
Lại đợi thêm một ngày nữa, không nhận được bất cứ hồi âm nào từ Thái Xuyên, trong lòng Lam Tiểu Bố cảm thấy không ổn lắm. Cho dù như thế nào, hắn phải tìm trước một chút đã.
Lam Tiểu Bố dùng độn thuật phát huy đến mức cực hạn, bởi vì đã cảm ngộ được đại đạo Vô Tắc, trong không gian này có bất cứ biến hóa quy tắc nhỏ xíu nào, Lam Tiểu Bố cũng có thể cảm nhận được. CHo nên cho dù độn thuật hắn có nhanh đến đâu, cũng không xảy ra bất cứ tình huống bị thương nào cả.
Lộ trình phải mất mấy chục năm mới đi xong, chỉ qua nửa năm, Lam Tiểu Bố đã đi hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận