Khí Vũ Trụ

Chương 1214 - Trường Sinh giới.

Tể Tấn Trần từ tốn nói, “Mẫn Tây Tiêu, Thần giới nhất định phải thống nhất, cũng đương nhiên sẽ thống nhất. Nếu như cứ tiếp tục thế này, không cần đạo quang kia cuốn hết đi vận may của Thần giới, Bất Thanh Thần Giới sẽ tự mình sụp đổ. Người có thể thống nhất Thần giới chỉ có một, đó chính là Lam thành chủ. Cho nên trong mắt Tể Tấn Trần ta, đã không còn mười đại thần đình, cũng không có mười đại Đạo Quân. Hơn nữa ta đã sớm nói rồi, ta không còn là Yến Đế. Ta chỉ ủng hộ Lam thành chủ, ta tin Lam thành chủ có thể nói được làm được, thống nhất Bất Thanh Thần Giới.”
“Được, được,...” Mẫn Tây Tiêu tựa như tức giận không nhỏ, sau khi liên tiếp nói mấy chữ được, thần hình lóe lên, đồng thời nghiêm nghị nói, “Đã vậy thì, ta chờ sau khi Lam Tiểu Bố trở về rồi lại đến.”
Tể Tấn Trần hiểu rất rõ, Mẫn Tây Tiêu đang dự định bỏ đi. Bốn tên Thần Vương vây quanh hắn, hắn sợ. Cái gì mà chờ Lam Tiểu Bố về rồi lại đến chứ? Đó là cái cớ để bỏ đi mà thôi.
Mặc dù biết Mẫn Tây Tiêu định đi, Tể Tấn Trần vẫn không chủ động ra tay. Cho dù như thế nào, lúc trước Mẫn Tây Tiêu cũng là một trong mười đại Đạo Quân.
Có lẽ đây là khác biệt lớn nhất giữa hắn và Thúc Vãng Tiêu, dù hắn đoán được tương lai Bất Thanh Thần Giới là của Lam Tiểu Bố, cũng chọn đội Lam Tiểu Bố, nhưng lại không thể nào chủ động ra tay với người từng ngồi vào ghế Đạo Quân ngang hàng với mình lúc trước.
Tể Tấn Trần không ra tay, Quân Vu thì lại không hề khách sáo. Liệt Diễm Trường Thương trong tay hắn đã đánh về phía Mẫn Tây Tiêu, hắn cũng nhìn ra Mẫn Tây Tiêu muốn bỏ chạy. Giết nhiều người của Đại Hoang Thần Đạo thành như vậy, hủy đi cả một thần thành rồi mà còn muốn chạy, nghĩ hay thật.
Thích Khai Thương và Niệm không hề kiêng kỵ xông về phía Mẫn Tây Tiêu, chỉ có Tể Tấn Trần do dự một chút.
Mẫn Tây Tiêu không có tâm tình ham chiến, thiêu đốt tinh huyết rồi lấy ra một cái thần thuẫn, đồng thời thi triển hư Không độn thuật.
Oanh! Thần thuẫn bị Thích Khai Thương và Quân Vu đồng thời đánh trúng, Mẫn Tây Tiêu xé rách trói buộc hư không do Thích Khai Thương và Quân Vu bố trí xông ra ngoài. Nhưng mà kinh nghiệm chiến đấu của Niệm phong phú, hắn không công kích Mẫn Tây Tiêu cùng với Thích Khai Thương và Quân Vu, mà dự đoán trước phương hướng chạy trốn của Mẫn Tây Tiêu. Cho nên khi tấm chắn của Mẫn Tây Tiêu bị đánh, họa kích của Niệm đã đâm ra một đám sương máu trong hư không. Một cánh tay của Mẫn Tây Tiêu rơi xuống mặt đất. Mặc dù như vậy, Mẫn Tây Tiêu vẫn bỏ chạy.
“Mẫn Tây Tiêu, ngươi trốn không thoát đâu, tương lai Lam Tiểu Bố nhất định sẽ tìm đến cửa.” Quân Vu khinh thường quát to lên.
Tể Tấn Trần lắc đầu, thật ra hắn không định giết Mẫn Tây Tiêu, nhưng Mẫn Tây Tiêu không dám trốn thoát từ chỗ hắn, cho nên mới khiến Mẫn Tây Tiêu bị mất một cánh tay.
Nhưng mà câu nói kia của Quân Vu không sai, Lam Tiểu Bố sẽ không bỏ qua cho Mẫn Tây Tiêu.
Mẫn Tây Tiêu đâu còn để ý đến lời mỉa mai của Quân Vu, mặc dù hắn bị mất đi một cánh tay, nhưng trong lòng lại thở phào một hơi. Nếu như hắn không quyết định đi thật nhanh, hắn ở lại nơi này chỉ sợ không phải đơn giản chỉ là mất một cánh tay như vậy. Bốn tên Thần Vương ra tay với hắn, hết lần này đến lần khác hắn lại là một Thần Vương trung kỳ có chút hữu danh vô thực, có thể chạy thoát mới là chuyện lạ. Một cánh tay cũng không cần để ý, dù sao hắn cũng là Đạo Quân nhiều năm, cho dù tài nguyên Thần giới khan hiếm, tài nguyên để chữa trị một cái cánh tay trên người hắn vẫn có.
Sau khi biết thế lực của thành chủ Lam Tiểu Bố Đại Hoang Thần Đạo thành xong, Mẫn Tây Tiêu biết rõ không thể quay về Kính Phương Thần Đình nữa rồi, mặc kệ Lam Tiểu Bố thông qua thủ đoạn gì khiến bốn tên Thần Vương nghe lời hắn nói, thế nhưng câu nói kia của Quân Vu không sai, Lam Tiểu Bố tuyệt đối sẽ không tha cho hắn.
Mẫn Tây Tiêu chỉ muốn quay trở lại rừng bia, đi tìm đám người Triệt Đế. Hắn tin tưởng trong chín đại Đạo Quân, trừ hắn và Tể Tấn Trần ra, ít nhất còn có hai đến ba người còn sống. Chỉ cần Triệt Đế và Du Thiên Thiên còn sống, ba người bọn hắn sẽ không cần e ngại bốn người ở Đại Hoang Thần Đạo thành nữa. Hắn là Thần Vương tầng bốn, nhưng mà tu vi của Triệt Đế Cầu Phong sâu không lường trước được. Mẫn Tây Tiêu hoài nghi Cầu Phong là người duy nhất trong số chín đại Đạo Quân bước vào Thần Vương hậu kỳ.

Lam Tiểu Bố vẫn đang ở bên cạnh đạo quang điên cuồng sắp xếp tuyến đường vận may bên trong đạo quang, những vận may này hắn không thể hấp thu nổi, toàn bộ đều bị đưa vào Trận Bàn May Mắn.
Thời gian cứ như vậy từ từ trôi qua, Thần giới có rất nhiều tu sĩ đều phát hiện ra một chuyện Thần giới tựa như đang dần dần ổn định lại. Trước đó cứ một khoảng thời gian thì sẽ có một nơi biến mất, sau đó xuất hiện mấy vết rách thần tiệm, nhưng gần đây đã hơn mấy tháng chưa từng xảy ra chuyện này.
Hơn nữa một vài nơi có vẻ bất ổn cũng đã dần dần ổn định lại. Thần giới tựa như lại trở lại như trước. Chỉ là tài nguyên tu luyện thiếu thốn một chút, nhìn chung thì còn tính là an toàn.
Lam Tiểu Bố đột nhiên mở mắt ra, một tay của hắn còn đang ở bên trong đạo quang, nhưng hắn lại có chút không dám tin những gì mà mình cảm nhận được. Hắn tựa như cảm nhận được một chút tình hình ở thế giới chủ nhân của đạo quang này, đồng thời còn cảm nhận được một chút hơi thở quy tắc không thuộc về Bất Thanh Thần Giới.
Đó là một nơi vĩnh sinh, bất kì người nào ở nơi đó đều vĩnh sinh bất tử, nhưng mà cái nơi vĩnh sinh này hình như có chút điều kiện.
Đan đạo? Mô hình pháp thuật? Thọ Nguyên Đạo quả? Kết cấu quy tắc…
Cảm ngộ rất mơ hồ, không quá rõ ràng. Nhưng tất cả những thứ này khiến Lam Tiểu Bố cảm thấy đạo pháp mình tu luyện nhiều năm như vậy tựa như không hợp với Vĩnh Sinh thế giới này…
Bạn cần đăng nhập để bình luận