Khí Vũ Trụ

Chương 2115 - Vì sao?

Mặc dù Thành Thanh Hàn kiêng kị Mạc Vô Kỵ, nhưng dù sao bản thân cũng là cường giả dưới Tạo Hóa Thánh Nhân, ở địa bàn của mình mà Mạc Vô Kỵ lại nhục nhã hắn ta như vậy, hắn ta đâu thể nào tha thứ được nữa? Mười hai viên Hỏa Long CHâu đánh ra, toàn bộ đại trận Khốn Sát ở bên ngoài Đại Tầm đảo đều bị kích phát.
Mà lúc này, thời gian đối với hắn là vô cùng quý giá. Hắn có thể phong ấn Khổng Dương Sơn, khiến Khổng Dương Sơn không thể phát tin tức ra ngoài được, nhưng lại không thể nào phong ấn Thành Thanh Hàn gửi tin tức ra bên ngoài. Hơn nữa giờ phút này hắn đã cảm nhận được Thành Thanh Hàn vừa gửi tin tức ra bên ngoài, điều này khiến Mạc Vô Kỵ có chút cạn lời, gia hỏa này dù sao thì cũng có chút địa vị, thế mà gan lại nhỏ như vậy, còn chưa đánh đã tìm người đến cứu rồi.
“Mạc đại ca, ta đến giúp ngươi.” Ở nơi xa, Khinh Tương lấy pháp bảo ra, xông về phía hắn.
Mạc Vô Kỵ lập tức nói, “Kế hoạch có biến, ngươi lập tức rời khỏi đây, nhớ kỹ ở nơi nhìn thấy ta chờ ta.”
Nói xong câu đó, Phàm Nhân Kích của Mạc Vô Kỵ bổ về phía lĩnh vực của Thành Thanh Hàn.
Oanh! Hỏa Long phóng ra từ mười hai viên Hỏa Long Châu của Thành Thanh Hàn và Phàm Nhân Kích đánh vào nhau, quy tắc hư không bắt đầu vặn vẹo, vô số pháp tắc vỡ nát.
Mạc Vô Kỵ thầm nghĩ, gia hỏa này ở một nơi xung quanh đều là nước, pháp bảo thì lại là mười hai viên Hỏa Long Châu.
Ở đằng xa, Khinh Tương đang định ra tay, sau khi nghe thấy lời Mạc Vô Kỵ nói, đầu tiên nàng nhanh chóng cất pháp bảo đi, sau đó quay người bỏ chạy, ngay cả nguyên nhân, thậm chí nàng cũng không hỏi.
Với thực lực Sáng Đạo cảnh của nàng, ở chỗ này cũng không có tác dụng gì cả. Bây giờ Mạc Vô Kỵ nói kế hoạch có biến, vậy đã nói rõ có chuyện khác xảy ra, nàng vẫn nên nghe theo lời Mạc đại ca, đi trước rồi nói tiếp, đừng đợi đến lúc đó rồi lại kéo chân sau của Mạc đại ca.
Nhìn thấy Khinh Tương đã nhanh chóng đi xa, trong mắt Mạc Vô Kỵ lộ ra tia tán thưởng. Hắn vô cùng chán ghét loại gia hỏa không phân rõ tình hình, biết rõ không giúp được gì, lại một hai phải ở chỗ này gây thêm phiền phức. Hắn nói tình hình có biến, là bởi vì đột nhiên xuất hiện một Khổng Dương Sơn. Nếu không thì hắn tuyệt đối sẽ dùng đại trận phong ấn đỉnh cấp phong ấn toàn bộ Đại Tầm đảo của Thành Thanh Hàn lại. Lúc đó, Thành Thanh Hàn có là chủ nhân của nơi này, đừng mong có thể đưa tin ra ngoài được.
Cạch! Cạch! Răng rắc…
Phàm Nhân Kích và mười hai viên Hỏa Long Châu xé rách từng tầng hộ trận, đạo tắc xé rách lập tức cắt xé những đảo nhỏ xung quanh Đại Tầm đảo.
TRong lòng Mạc Vô Kỵ có chút lo lắng, hắn không ngờ Thành Thanh Hàn lại có bản lĩnh như vậy, mười hai viên Hỏa Long Châu lại có thể khóa Phàm Nhân Kích của hắn lại. Cho dù Phàm Nhân Kích vẫn chiếm thế thượng phong, nhưng mà muốn thoát khỏi sự dây dưa của mười hai viên Hỏa Long Châu này, ít nhất cần phải tốn nửa nén hương. Mà nửa nén hương trôi qua, món ăn cũng đã lạnh rồi.
Những Tạo Hóa Thánh Nhân kia chỉ cần có một người đến, thì có thể tiếp tục ngăn trở hắn.
Nhưng mà cho dù như vậy, Mạc Vô Kỵ cũng không có ý định lấy Quang âm Luân ra. Nếu như đối phó với một Diễn Giới cảnh mà cũng cần thi triển Quang âm Luân, vậy thì hắn đối phó với Tạo Hóa Thánh Nhân như thế nào?
Nghĩ đến đây, Mạc Vô Kỵ không còn xoắn xuýt về lĩnh vực của đối phương có bị Phàm Nhân Kích xé rách hay không nữa, mà bước đến, chờ hắn dừng lại, vừa hay đứng trong lĩnh vực của Thành Thanh Hàn.
Thành Thanh Hàn nhìn thấy Mạc Vô Kỵ khinh thường hắn ta như vậy, dám xông vào trong lĩnh vực của mình, lập tức vô cùng vui mừng, mười hai viên Hỏa Long Châu đang dây dưa với Phàm Nhân Kích đột nhiên nổ tung, hóa thành một đạo thanh mang.
Đây là đòn sát thủ của hắn ta, Liệt Hồn Mang. Không có ai biết trong tên hắn ta vì sao lại có chữ “Thanh”, thật ra đó là vì đây là màu sắc hiện ra khi hắn ta tung đòn sát thủ. Cũng không có người nào biết đòn sát thủ này của hắn ta, bởi vì người nhìn thấy đòn sát thủ của hắn ta đều đã chết cả rồi. Lúc đầu Thành Thanh Hàn chờ Mạc Vô Kỵ xé rách lĩnh vực của hắn ta, sẽ đột ngột đánh lén. Nhưng không ngờ Mạc Vô Kỵ lại cho hắn ta cơ hội sớm như vậy, vậy mà khi lĩnh vực của hắn ta còn chưa bị phá nát, đã vọt vào lĩnh lĩnh vực của hắn ta, đây là tự tin đến mức nào chứ?
Hầu như ngay khi đạo thanh mang này bắn ra, Mạc Vô Kỵ cũng đánh một chỉ ra, chỉ thứ hai của Thất Giới Chỉ, Thiên Địa.
Một chỉ vừa đánh ra, quy tắc thiên địa nghịch biến, nơi này không còn là không gian Vĩnh Sinh chi địa nữa, cũng không còn là một phương giới vực của Đại Tầm đảo, mà là không gian của một chỉ này. Tất cả quy tắc thiên địa, đều nằm trong một chỉ này.
Phu thiên địa giả, vạn vật chi lữ quán, quang âm giả, trăm đời chi tội khách…*
* Bài tự đêm xuân uống rượu trong vườn đào lý (Xuân dạ yến đào lý viên tự) –Lý Bạch: Trời đất là quán trọ của muôn vật; thời gian là khách ghé của trăm đời. Mà phù sinh như giấc mộng, vui được là bao?
* Bài tự đêm xuân uống rượu trong vườn đào lý (Xuân dạ yến đào lý viên tự) –Lý Bạch: Trời đất là quán trọ của muôn vật; thời gian là khách ghé của trăm đời. Mà phù sinh như giấc mộng, vui được là bao?
Thành Thanh Hàn hoảng sợ phát hiện, hắn ta lại đang ở trong quy tắc thế giới của Mạc Vô Kỵ. Nơi này là đạo tràng của hắn ta, nhưng đạo tràng của hắn ta lại xây dựng ở trong thế giới của người khác. Mà Thành Thanh Hàn hắn ta, chỉ là người qua đường vội vàng đi ngang qua mà thôi.
Thành Thanh Hàn điên cuồng thiêu đốt tinh huyết và tuổi thọ, thậm chí ngay cả đạo tắc của mình cũng bắt đầu thiêu đốt, hắn ta biết mình đánh không lại Mạc Vô Kỵ, nhưng mà không nghĩ lại chênh lệch với Mạc Vô Kỵ lớn như vậy. Giờ phút này hắn điên cuồng xông ra khỏi không gian từ một chỉ này của Mạc Vô Kỵ, nhanh chóng thoát thân trước đã.
Đáng tiếc, mọi thứ đã trễ rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận