Khí Vũ Trụ

Chương 672: Tuyệt Sinh Đàm.

Theo Lam Tiểu Bố, Ngu Xúc tắm rửa ở trong Tuyệt Sinh Đàm mà không xảy ra chuyện gì, tu vi của hắn mạnh hơn Ngu Xúc rất nhiều, hơn nữa Trường Sinh Quyết là do hắn tạo ra. Cho nên hắn tiến vào trong Tuyệt Sinh Đàm nhất định cũng không xảy ra chuyện gì.
Mặc dù đoán được mình tiến vào trong Tuyệt Sinh Đàm sẽ không xảy ra chuyện gì, Lam Tiểu Bố vẫn vô cùng cẩn thận nhúng một tay xuống Tuyệt Sinh Đàm trước.
Cảm giác ấm áp nhàn nhạt truyền đến, cái này giống như một cái ao nước nóng…
Cái suy nghĩ ao nước nóng vừa xuất hiện, Lam Tiểu Bố đã lập tức cảm thấy sinh cơ của mình tựa như bị cuốn vào trong một vòng xoáy khổng lồ, nhanh chóng tán loạn, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, hắn nghi ngờ mình đã bị tiêu hao mất vạn năm tuổi thọ. Lam Tiểu Bố đâu còn dám tiếp tục nhúng tay vào trong đầm nước nữa, hắn nhanh chóng rút tay ra.
Nói thì dài nhưng động tác này cũng chỉ trong chớp mắt mà thôi, chính trong thời gian chớp mắt này, khi tay Lam Tiểu Bố sắp rời khỏi mặt nước, một luồng lực lượng kinh khủng lập tức xoắn đến, trực tiếp kéo Lam Tiểu Bố xuống đầm nước.
Lúc này Lam Tiểu Bố đâu còn dám cân nhắc đến chuyện gì khác, suy nghĩ khẽ động, thân thể lập tức tiến vào trong Vũ Trụ Duy Mô.
Đứng bên trong Vũ Trụ Duy Mô, trong lòng Lam Tiểu Bố vẫn cảm thấy hơi hoảng sợ. May mà hắn đã giải quyết xong vấn đề của Vũ Trụ Duy Mô, nếu không vừa rồi cũng chẳng có cách nào cứu được hắn.
Tuyệt Sinh Đàm này hoàn toàn không phải muốn cướp đi mấy vạn năm tuổi thọ, mà là muốn trực tiếp lấy đi sinh mạng.
Vậy tại sao trước đó Ngu Xúc không có chuyện gì? Hơn nữa theo như lời lão giả tóc trắng kia nói, Tuyệt Sinh Đàm này nhiều nhất chỉ có thể quét sạch sinh cơ, khiến tuổi thọ của tu sĩ giảm bớt. Vừa rồi hắn rõ ràng có thể cảm nhận được một luồng hơi thở tử vong, không phải để lấy đi tuổi thọ, mà là muốn giết hắn.
Lam Tiểu Bố không thể nghĩ ra được vấn đề ở chỗ nào, sau khi hắn dùng mấy viên đan dược, thần niệm cần thận tràn ra khỏi Vũ Trụ Duy Mô, thâm nhập vào trong Tuyệt Sinh Đàm.
Một cảm giác đau đớn tựa như xé rách Nguyên Thần truyền đến, sắc mặt Lam Tiểu Bố lập tức trắng bệch.
Thần niệm hắn vừa mở rộng ra đã lập tức bị cắn nuốt sạch sẽ, cũng không thể nói là cắn nuốt, mà phải nói là xé rách, bị xé rách tan tác.
Cùng lúc đó, có một đạo ý chí xen lẫn trong thần niệm của hắn định xông vào trong thức hải của hắn, may là đã bị hắn kịp thời phát hiện, dùng một đạo Thần Hồn Thứ hủy đi đạo ý chí này.
Thật là lợi hại, Lam Tiểu Bố vô cùng kinh hãi. Nếu không phải hắn không có việc gì thì đi xé rách thần hồn của mình, khiến thần hồn trở nên cứng cỏi không gì sánh được, cũng đã quen với loại đau đớn này, vừa rồi cảm giác đau đớn khi xé rách thần niệm kia cũng chỉ khiến hắn mất cảnh giác mấy giây. Một khi mất đi cảnh giác, sợ là đạo ý chí kia đã tiến vào trong thức hải của hắn. Đợi đến khi hắn tỉnh táo lại, hắn có thể phát hiện ra đạo ý chí này sao?
Ở đây đâu đâu cũng lộ ra vẻ quỷ dị, khiến Lam Tiểu Bố càng nâng cao cảnh giác.
Bây giờ hắn cũng không tiến vào trong đầm nước nữa, vậy thì hắn sẽ không chút do dự rời khỏi nơi này. Trong mắt hắn mặc dù hắn đang ở trong Vũ Trụ Duy Mô, nhưng vẫn ở trong đầm nước. Hắn muốn rời khỏi nơi này, nhất định phải mở rộng thần niệm ra một lần nữa.
Lam Tiểu Bố thở ra một hơi, hắn chuẩn bị mở rộng thần niệm thâm nhập vào trong đầm nước một lần nữa. Không muốn chết ở nơi này, nhất định phải tiếp tục làm thử.
Lần này trước khi Lam Tiểu Bố mở rộng thần niệm đã chuẩn bị đề phòng đánh lén xong, hắn tạo dựng từng đạo Thần Hồn Thuẫn bên ngoài thức hải của mình. Không chỉ như vậy, hắn còn chuẩn bị chỉ cần thần niệm vừa đụng vào đầm nước sẽ lập tức vận chuyển Đoán Thần Thuật.
Đoán Thần Thuật của hắn bây giờ đã là cấp bảy, chỉ mong loại công kích xé rách thần niệm này chút tác dụng với Đoán Thần Thuật của hắn.
Cẩn thận mở rộng thần niệm ra ngoài, dường như ngay khi thần niệm vừa ra khỏi Vũ Trụ Duy Mô, Đoán Thần Thuật đã bắt đầu vận chuyển. Cảm giác xé rách đáng sợ lại truyền đến, Lam Tiểu Bố lại cảm nhận nỗi đau đớn đến cực hạn khi linh hồn bị xé kia. Nhưng khiến Lam Tiểu Bố vui mừng chính là, lần này bởi vì có Đoán Thần Thuật không ngừng vận chuyển, thần niệm của hắn không bị xé rách hết mà vẫn còn một phần thâm nhập vào trong đầm nước.
Nói cách khác, lực lượng xé rách thần niệm này có thể giúp hắn tu luyện Đoán Thần Thuật.
Lực lượng trong đầm nước này liên tục xé rách thần niệm, nhưng có đau đớn kinh người đến mức nào đi nữa, đối với Lam Tiểu Bố mà nói cũng chỉ là xé rách thần hồn mà thôi. Loại xé rách này đối với Đoán Thần Thuật thì tựa như cá gặp nước, càng khiến thần niệm của Lam Tiểu Bố cứng cỏi hơn mà thôi. Mà đạo ý chí muốn tiến vào thức hải của Lam Tiểu Bố kia, giờ phút này chỉ có thể bị Thần Hồn Thuẫn mài đi, hóa thành suối nguồn tăng cường thần niệm của Lam Tiểu Bố.
Khi Đoán Thần Thuật không ngừng vận chuyển, độ dẻo dai của thần niệm cũng tăng cường, thần niệm cũng từ từ kéo dài hơn. Giờ phút này Lam Tiểu Bố tập trung toàn bộ tinh thần vào thần niệm, đầm nước này quá kỳ quái, hắn không thể phân tâm một chút nào.

Cùng lúc đó, ở một tòa phòng ở bằng đá cách nơi ở của Lam Tiểu Bố và Ngu Xúc xa nhất, có năm người đang tụ tập, bốn nam một nữ. Trong năm người này chỉ có một người là Lam Tiểu Bố biết, đó chính là vị Tiên Đế mặc áo bào màu xám đi tìm Lam Tiểu Bố.
“Bạch Hợi, ngươi đánh thức chúng ta mời dến đây, là tìm được người mới?” Người vừa nói chuyện chính là một nam tử có đầu khá to, hắn tên là Cung Duẫn Kỳ, thực lực tuyệt đối không kém hơn Bạch Hợi.
Bạch Hợi chính là vị Tiên Đế mặc áo bào xám đi tìm Lam Tiểu Bố, lúc trước thái độ của hắn đối với Lam Tiểu Bố rất tùy ý, thậm chí không để lại thông tin gì cả, bây giờ lại nói ra, “Không sai, ta tìm được một người, ta hoài nghi hắn là một tiên trận vương cấp bảy. Người này rất trẻ, không biết hắn dựa vào thủ đoạn gì mà có thể khôi phục lại như cũ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận