Khí Vũ Trụ

Chương 1707 - Nước rửa chân của Tiểu Bố gia gia

Sắc mặt Lam Tiểu Bố có chút khó coi, tựa như khi đạo vận Trớ Chú từ Phương Chi Phàn ập đến càng lúc càng mạnh, hắn dường như sẽ không thể chống đỡ được.
Nhưng ở đằng xa, nhị chuyển Thánh Nhân Thuần Phù của Thiên Ma Thánh Đình và nhất chuyển Thánh Nhân Khổng Tề của Uẩn Thần đạo đều ngây người nhìn tình cảnh trước mắt, cho dù là bọn hắn cũng không thể đứng trước mặt Phương Chi Phàn, đối kháng với đạo vận Trớ Chú của Phương Chi Phàn. Lam Tiểu Bố vậy mà có thể đứng trước mặt Phương Chi Phàn, đối kháng với đạo vận Trớ Chú của Phương Chi Phàn, cái này thật sự quá đáng sợ.
Phải biết rằng Phương Chi Phàn chính là Trớ Chú Thánh Nhân danh xứng với thực, hắn ta thậm chí có thể khiến cho sinh linh cả một giới vũ trụ bị hủy diệt trong đạo vận Trớ Chú.
Lúc đầu Khổng Tề đang định ra tay, giờ phút này cũng không rảnh mà ra tay với Đề Phật nữa, mà chấn động nhìn chằm chằm Lam Tiểu Bố.
Lam Tiểu Bố không những có thể đối kháng với Phương Chi Phàn, mà vừa rồi những nơi Lam Tiểu Bố đi qua, tất cả đạo vận Trớ Chú đều tiêu tán. Cái này so với việc bọn hắn dùng lĩnh vực Thánh Nhân đối kháng với đạo vận Trớ Chú của Phương Chi Phàn còn cường đại hơn không biết bao nhiêu lần.
“Bởi vì hắn cũng biết Đại Trớ Chú Thuật.” Không biết từ lúc nào, Phù Thuần đã đứng bên cạnh Khổng Tề, Lam Tiểu Bố xua tan đi đạo vận Trớ Chú của Phương Chi Phàn bố trí ra, giờ phút này hắn ta và Khổng Tề không cần phải đối kháng với đạo vận Trớ Chú cường hãn của Phương Chi Phàn nữa.
“Đại Trớ Chú Thuật?” Khổng Tề kinh ngạc nói, sau đó lập tức im lặng.
Lam Tiểu Bố chính là một kẻ hung ác, lúc trước giết chết đệ tử của Uẩn Thần đạo hắn chẳng có một chút do dự nào. Nếu như Lam Tiểu Bố còn biết Đại Trớ Chú Thuật, một khi đắc tội với gia hỏa này, Uẩn Thần đạo có khi nào chỉ còn lại một đống xương trắng hay không?
Phù Thuần cười ha ha, “Ngươi không cần phải lo lắng, hôm nay hắn rơi vào trong đạo vận Trớ Chú của Phương Chi Phàn, chỉ cần hắn không thoát ra được, vậy thì hắn chắc chắn phải chết.”
Rất rõ ràng, từ tình huống của Lam Tiểu Bố là có thể thấy được, muốn tránh khỏi sự trấn áp từ đạo vận Trớ Chú của Phương Chi Phàn, khả năng này hầu như không lớn.
Cả người Lam Tiểu Bố hầu như đã bị đạo vận Đại Trớ Chú Thuật của Phương Chi Phàn bao lấy, trước Đại Trớ Chú Thuật của Phương Chi Phàn, Lam Tiểu Bố không hề có chút năng lực phản kháng nào, tử khí quanh thân tràn ra ngoài, cũng chỉ là đang vùng vẫy giãy chết mà thôi. Chỉ cần Phương Chi Phàn tiếp tục nghiền ép, sớm muộn gì Lam Tiểu Bố cũng sẽ bị Phương Chi Phàn hoàn toàn trói chặt bắt đi.
Lam Tiểu Bố bị Phương Chi Phàn chặn lại, lúc này ngay cả Đề Phật Thánh Nhân cũng không tiến lên giúp đỡ. Có lẽ Đề Phật biết, lúc này xông lên chính là đi chịu chết. Phương Chi Phàn dường như muốn liều mạng xử lý Lam Tiểu Bố, trong lĩnh vực đạo vận Trớ Chú đáng sợ như vậy, ai dám đến gần Phương Chi Phàn, người đó phải chịu chết. Cho dù không chết, bị đạo vận Trớ Chú của Phương Chi Phàn xâm nhập, vậy cũng phải lột một lớp da.
Vận may Trường SInh giới không còn tăng nữa, quy tắc thiên địa không còn tiếp tục hoàn thiện, còn muốn chứng đạo nhất chuyển, vậy thì rất khó khăn. TRong tình huống khó có thể chứng đạo nhất chuyển Thánh Nhân này, còn bị đạo vận Trớ Chú xâm nhập, trên cơ bản là con đường đại đạo đã bị gãy đứt.
TRúng thần thông nguyền rủa của Phương Chi Phàn, cho dù là nhất chuyển Thánh Nhân cũng không thể nào tùy tiện gỡ bỏ. Cho nên Lam Tiểu Bố không dẫn theo người đến hỗ trợ cũng là chuyện bình thường.
Nếu như nói bên Lam Tiểu Bố đang tràn ngập nguy hiểm, thì giờ phút này chiến trường lại tràn đầy máu tanh. Trước đó có đạo vận Trớ Chú, có nhiều tu sĩ xông lên, cũng đều bị đạo vận Trớ Chú niết hóa. Mặc dù người chết nhiều, nhưng không cảm nhận được loại máu tanh của đại chiến.
Bây giờ không có đạo vận Trớ Chú, đông đảo tu sĩ đều lấy pháp bảo của mình ra điên cuồng đánh về phía đối phương, đủ loại màu sắc thần thông phóng lên không trung, chỉ có bên thắng, mới có thể sống sót trong loại đại chiến này.
Ánh mắt Phương Chi Phàn đầy lạnh lẽo nhìn chằm chằm Lam Tiểu Bố, đồng thời hắn ta cũng phân một chút tinh thần đặt lên người Đề Phật. TRong mắt hắn ta, Lam Tiểu Bố chẳng là gì cả, có thể trở thành ĐẠo Quân chỉ là do may mắn mà thôi. Cho dù có thể cản được Côn Vi, cũng là do có quy tắc thiên địa của Đại Hoang Thần Giới áp chế.
Đề Phật thì khác, nghe nói gia hỏa này là một cường giả Thánh Nhân cường đại không kém gì Côn Vi. Hắn ta lo lắng khi mình sắp khống chế được Lam Tiểu Bố, Đề Phật lại đột nhiên ra tay.
Khi hắn ta xác định Đề Phật sẽ không ra tay, hắn ta thở phào một hơi. Chuyện này cũng bình thường, trước đạo vận Trớ Chú của hắn ta, lúc trước không phải Côn Vi cũng bị hắn ta hãm hại hay sao? Đề Phật mà dám xông lên, hắn ta không giết được, nhưng mà đối phương cũng không cần tiếp tục chứng đạo Thánh Nhân cảnh mạnh hơn rồi.
Hắn ta ở Thái Hàn Thánh Sơn, vẫn luôn tìm cơ hội đá rơi Côn Vi, trên thực tế hắn ta đã thành công, nhưng ai biết Đề Phật có tâm tư giống hắn ta hay không chứ?
Sau khi xác định Đề Phật sẽ không ra tay, Phương Chi Phàn nhìn về phía Lam Tiểu Bố mắt đã tối đi, khóe miệng cong lên đầy khinh thường, “Chỉ một CHuẩn Thánh nho nhỏ, học xong Đại Trớ Chú Thuật, cũng dám phách lối ở trước mặt ta, đi chết đi…”
KHi nói đến chữ cuối cùng, cả người Phương Chi Phàn tựa như biến thành một đạo đạo tắc Trớ Chú. Thiên địa trở nên đáng sợ, thật giống như giữa thiên địa mỗi một phần tử đều thẩm thấu lực lượng nguyền rủa đáng sợ. Một loại cảm giác bi thương tuyệt vọng lan tràn…
Cho dù trước đó Lam Tiểu Bố đã xóa bỏ đạo vận Trớ Chú do Phương Chi Phàn bố trí ra, khi bản thân Phương Chi Phàn hóa thành đạo tắc Trớ Chú, trong không gian này, đông đảo tu sĩ trên chiến tường vẫn không thể nào ngăn cản được.
Quân tu sĩ đang chiến đấu không ngừng có người ngã xuống đất vẫn lạc, lúc này vẫn lạc không chỉ có tu sĩ của Thiên Ma Thánh Đình, mà ngay cả tu sĩ của Trường Sinh Đạo Đình cũng bắt đầu ngã xuống đất vẫn lạc.
Sau đó giống như dịch bệnh lan tràn, lúc đầu chỉ có mấy người, mười người, rồi sau đó là hàng ngàn, hàng vạn tu sĩ ngã xuống đất bỏ mình
Bạn cần đăng nhập để bình luận