Khí Vũ Trụ

Chương 1674 - Viễn Cổ Thần Đế thì sao chứ. (2)

Sau khi vung cái trường tiên màu vàng này ra, khí thế đạo vận sát phạt chỉ nháy mắt đã khuếch tán, dung hợp với lĩnh vực của hắn ta, một khắc sau, sát ý xé rách không gian đã bao trùm vùng không gian này lại, dù Bắc Tố Đình đã lùi về sâu rất xa, nhưng vẫn cảm thấy kinh hồn táng đảm, theo bản năng mà lui lại lần nữa. Nàng hoảng sợ nhìn chiến trường, loại sát thế đáng sợ này, nếu như nàng đối mặt với nó, đối phương hoàn toàn không cần ra tay, chỉ cần uy thế như vậy thôi, nàng đã không thể nào phản kích rồi.
Lam Tiểu Bố cố ý không ra tay, hắn biết đối chiến với một Thánh Nhân, cho dù là một Ngụy Thánh, chậm một giây thì vị trí bị động của mình lại tăng thêm một phần.
Chẳng qua nếu như ngay cả Ngụy Thánh mà hắn cũng không thể đối phó, vậy hắn vẫn phải lựa chọn tiếp tục bế quan, nếu không trở lại Trường Sinh Giới chỉ có thể chịu nhục mà thôi.
Nhìn thấy Lam Tiểu Bố không dám ra tay, Bộc Hòa có chút sửng sốt. Hắn ta không cho rằng Lam Tiểu Bố không có cơ hội phản kích, Lam Tiểu Bố có thể giết chết thủ hạ Tấn Phủ của hắn ta, vậy thì có cơ hội phản kháng.
Rất nhanh hắn ta đã hiểu ra ý nghĩ của Lam Tiểu Bố, đây là muốn xem Thần Đế như hắn ta có cân lượng như thế nào.
Bộc Hòa Thần Đế tức quá hóa cười, sát thế từ trường tiên màu vàng đột nhiên tăng lên gấp đôi.
Lam Tiểu Bố mở mắt ra, tay vung lên một cái, Trường Sinh Kích xuất hiện trong tay, đồng thời bổ Trường Sinh Kích ra ngoài.
Vốn dĩ không gian đã bị Bộc Hòa Thần Đế đè ép đến cực hạn, sau khi lấy Trường Sinh Kích ra, không gian đột nhiên như đã được cởi trói, tất cả đều thoáng đãng hơn.
Chính Lam Tiểu Bố cũng cảm thấy vui mừng vì tiến bộ của mình, một kích này đánh ra không hề ấp ủ một đạo tắc nào, nhưng pháp tắc sát phạt vẫn có thể tùy ý bộc phát ra, nhẹ nhàng thoải mái giống như cầm bút vẩy mực.
Vô số mảnh vỡ pháp tắc hình thành trong chớp mắt, hóa thành sát giới vô hình, vô chất. Cái sát giới này ngươi có thể cảm nhận được nhưng lại không thể nào chạm đến.
Sát giới một tầng lại thêm một tầng, không giống như bảy tầng Thất Giới như trước kia, mà tựa như vĩnh viễn không có điểm dừng.
Oanh! Sát giới ngưng luyện ra từ Trường Sinh Kích va chạm với đạo tắc Sát Phạt từ trường tiên của Bộc Hòa Thần Đế, không gian chấn động liên tục, đạo vận vỡ vụn, không gian tựa như đã xuất hiện vết rách nhỏ xíu.
Ở nơi xa, Bắc Tố Đình hoảng sợ nhìn, thực lực này là đến mức nào mới có thể khiến không gian xuất hiện vết rạn, có thể xé rách đạo tắc? Lam đại ca đã bước vào Thánh Nhân cảnh trong truyền thuyết rồi sao?
Răng rắc! Ngay cả Bắc Tố Đình cũng cảm nhận được âm thanh lĩnh vực bị xé rách, nhưng mà tiếng lĩnh vực bị vỡ vụn này không phải từ Lam Tiểu Bố mà là Bộc Hòa Thần Đế.
Sắc mặt Bộc Hòa Thần Đế tái nhợt, lần đầu tiên hắn ta gặp phải CHuẩn Thánh đáng sợ như vậy, thế này thì sao lại là Chuẩn Thánh được? GỌi là Thánh Nhân cũng không quá đáng mà? Hơn nữa còn không phải là Ngụy Thánh, mà là nhất chuyển Thánh Nhân.
Là một trong mười hai Thần Đế, Bộc Hòa Thần Đế biết rất rõ thực lực của mình. Cho dù là nhất chuyển Thánh Nhân đến, hắn ta cũng không sợ. Bởi vì chính hắn ta đã nói, hắn là Viễn Cổ Thần Đế, nếu như chứng đạo nhất chuyển, cũng mạnh hơn xa Thánh Nhân bình thường.
Nhưng một kích mà Chuẩn Thánh đánh ra, đã có thể xé rách lĩnh vực đại đạo của hắn ta, không chỉ như vậy còn khiến hắn ta bị thương. Hơn nữa hắn ta hầu như có thể khẳng định, một kích này của Lam Tiểu Bố vẫn chưa dùng toàn lực. Chẳng những không dùng toàn lực, mà đang chờ hắn ta áp súc thanh thế rồi mới bắt đầu phản kích. Nói cách khác, nếu như ngay từ đầu chiếm cứ tiên cơ không phải hắn ta, mà là CHuẩn Thánh đối diện này, vậy Bộc Hòa hắn ta bây giờ đã không chỉ bị thương đơn giản như vậy.
Phải chạy thôi, ở lại nơi này chính là đường chết. TRong lòng Bộc Hòa Thần Đế lạnh buốt, không chỉ là vì mình không phải là đối thủ của Lam Tiểu Bố, phần nhiều hơn chính là thở dài cho chính bản thân mình. Hắn ta ẩn núp thời gian dài như vậy, chính là muốn khi ra ngoài tìm lại thứ thuộc về mình. Nhưng hắn ta lại không phải là đối thủ của một CHuẩn Thánh, Bộc Hòa hắn ta dựa vào gì mà lấy lại thứ thuộc về mình chứ?
Giờ phút này lòng tin của Bộc Hòa Thần Đế bắt đầu sụp đổ, không còn tự tin như trước đó nữa. Điều này đối với một Thánh Nhân mà nói là đòn trí mạng. Cho dù không phải là Thánh Nhân, lòng tin đại đạo mất đi, hầu như tương đương với chuyện đã mất đi khả năng tiến lên trong đại đạo.
Sát thế đáng sợ hơn bao trùm đến, Bộc Hòa Thần Đế biết mình không có khả năng ở lại, hắn ta không chút do dự quay người bỏ chạy. Tiếp tục ở lại nơi này, hắn ta nhất định sẽ chết. Chuẩn Thánh trước mắt này chính là Chuẩn Thánh mạnh nhất mà hắn ta từng thấy, không có người thứ hai.
Giờ phút này bên tai hắn ta truyền đến giọng nói lạnh nhạt của Lam Tiểu Bố, “Còn muốn chạy sao? ĐÁNg tiếc là, nếu đã tới thì đừng nghĩ đến chuyện đi, nhìn một quyền của ta đây.”
Oanh! Đấm ra một quyền, thu ý lên, thế giới của Bộc Hòa Thần Đế đầy u ám.
Quyền lên gió thu thổi, đợi lúc thu tận, sinh khí đoản, cỏ cây hóa thành sương!
Vũ âm Sát trong Thất âm Sát của Lam Tiểu Bố, lấy quyền hóa thu, lấy thu chém thánh!
Trước một quyền này, đừng bảo là mùa, ngay cả thế giới không gian cũng bắt đầu trở nên xám trắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận