Khí Vũ Trụ

Chương 1006: Huyên tân đoạt chủ.

Vừa nói chuyện chính là một nam tử tóc dài có vóc người không cao lắm. Lam Tiểu Bố cảm nhận được tu vi của hắn còn mạnh hơn Thạch Dật rất nhiều, tựa như đang ở lằn ranh lúc nào cũng có thể đột phá. Lam Tiểu Bố đoán đối phương có lẽ có cảnh giới Dục Thần đỉnh phong, nếu như là cảnh giới Thiên Thần đỉnh phong, chỉ sự sẽ không nói lời này, mà đã trực tiếp ra tay rồi.
“Đối diện đều là Dục Thần cảnh, tu vi thấp nhất cũng là Dục Thần cảnh trung kỳ…” Thạch Dật đứng sau lưng Lam Tiểu Bố nhỏ giọng nói.
“Ngươi nhìn nhầm rồi, nếu như phe đối diện đều là Dục Thần cảnh, hoàn toàn không dám lớn lối như vậy. Đối diện có ít nhất một cường giả Thiên Thần, vẫn còn ít nhất là sáu người nữa còn chưa ra mặt.” Lam Tiểu Bố nhẹ giọng nói.
Thần niệm của hắn tương đối mạnh mẽ, cảm nhận được còn mấy người nữa vẫn còn chưa ra ngoài. Nói cách khác, mấy người kia hoàn toàn không coi bọn hắn ra gì, vẫn còn đang tu luyện. Từ khí thế khi tu luyện của một người trong số đó, tuyệt đối đã có tu vi vượt qua Dục Thần cảnh. Chính vì vậy, Lam Tiểu Bố mới suy đoán đối phương có một cường giả Thiên Thần cảnh.
Thạch Dật giật nảy mình, tu sĩ Thiên Thần cảnh? Vậy một người cũng có thể quét sạch mấy trăm người bọn hắn.
Vừa mới tìm được nơi tốt như thế để tu luyện, lại phải rời đi sao? Thạch Dật cảm thấy không cam lòng.
Mặc dù phía đối diện chỉ có mười lăm người xuất hiện, nhưng thực lực của mười lăm người này không hề kém cạnh gì với bên Lam Tiểu Bố, tu sĩ Thiên Thần đang ẩn nấp bên kia lại càng có thể nghiền ép bọn người Lam Tiểu Bố. Huống chi mười lăm người xuất hiện kia, người có tu sĩ Dục Thần hậu kỳ và viên mãn cũng không hề ít, Dục Thần trung kỳ thì lại là ít nhất.
Lại nhìn bên phía Lam Tiểu Bố, tu sĩ Dục Thần cảnh có tất cả là 67 người, cho dù thật sự nhiều hơn phía đối diện. Nhưng Thạch Dật có tu vi cao nhất bên phía Lam Tiểu Bố lại chỉ là tu vi thấp nhất bên đối diện. Trừ Thạch Dật ra, còn lại đều là Dục Thần sơ kỳ. Còn lại là hơn 20 tiên đế và tu sĩ nửa bước vào Dục Thần cảnh, nói thật lòng, trước mặt cường giả Dục Thần cảnh có thể bỏ qua, chứ đừng bảo là Thiên Thần cảnh.
Loại nghiền ép cảnh giới này, hoàn toàn không thể nào thay đổi được.
Từ trên thực lực mà nói, thực lực của bên đối diện hoàn toàn nghiền ép bên Lam Tiểu Bố.
Nhưng mà nhiều người cũng có tác dụng của nhiều người, ít nhất thì mười người bên đối phương cũng không lập tức ra tay. Rõ ràng là có chút kiêng ki với đám người Lam Tiểu Bố.
Là vì bên mình nhiều người, cho nên bên đối diện mới kiêng kị bọn hắn sao? Trong lòng Lam Tiểu Bố nói thầm, có nên rời khỏi nơi này hay không?
Nhưng sau đó, Lam Tiểu Bố lập tức hiểu ra, quả thật trong số mấy người chưa ra mặt kia có một tu sĩ thiên thần cảnh, nhưng hơi thở trên người tu sĩ thiên thần cảnh kia bất ổn, rõ ràng là vừa mới tấn cấp lên thiên thần cảnh. Mà những tu sĩ chưa ra ngoài kia, cũng là vì đang trong trong giai đoạn đột phá, cũng không dám ra tay.
Nói cách khác, bây giờ bọn hắn chỉ cần đối mặt với mười lăm tu sĩ Dục Thần cảnh này mà thôi. Nếu như chỉ vì sợ mà chạy đi nơi khác, đến lúc nào bọn hắn mới có thể tìm được nơi tu luyện tốt hơn chứ?
Nghĩ đến đây Lam Tiểu Bố lớn tiếng nói, “Lĩnh thứ mười, xếp hàng.”
Cho dù tất cả mọi người còn chưa từng huấn luyện, nhưng mà tu luyện đến trình độ này, tập trung một đội chi là chuyện một câu nói.
Sau khi Lam Tiểu Bố dứt lời, hơn 90 tu sĩ lập tức xếp thành đội hình công kích.
Lam Tiểu Bố không chút do dự lấy một lá trận kỳ ra ném, không gian lập tức thay đổi, một thần trận phòng ngự đơn giản xuất hiện trước mặt mọi người.
Nhưng đây vẫn còn chưa kết thúc, trận kỳ của Lam Tiểu Bố không ngừng ném ra. Bên ngoài Phòng Ngự Trận dần dần có thêm một cái KHốn Sát đại trận, mà trận kỳ của Lam Tiểu Bố tựa như không có tận cùng, vẫn tiếp tục ném ra.
Bởi vì kiêng kị bên Lam Tiểu Bố nhiều người, trước khi tu sĩ Thiên Thần cảnh bên đối diện ra mặt, không có ai dám ra tay, điều này mới khiến Lam Tiểu Bố có đủ thời gian hoàn thành việc bố trí trận pháp.
Trận pháp bố trí xong, phía đối diện lại càng kiêng kị hơn, càng không dám ra tay.
Lam Tiểu Bố ngừng bố trí trận kỳ, nhìn nam tu tóc dài kia nói, “Ta cũng rất xin lỗi các ngươi, nhưng mà ta lại không muốn đi, muốn đánh nhau phải không, ta tiếp.”
Nói là nói với nam tu tóc dài, nhưng thần niệm của Lam Tiểu Bố vẫn luôn chú ý đến cường giả Thiên Thần cảnh kia. Tu sĩ Dục Thần cảnh thì hắn không sợ, tu sĩ Thiên Thần cảnh thì có thể đập nát KHốn Sát Thần trận cấp một của mình hay không?
Sắc mặt nam tử tóc dài này thay đổi mấy lần, hắn cũng không ngờ đến Lam Tiểu Bố lại là một thần trận sư. Ở thần giới, tài nguyên tu luyện còn không đủ, ai có tài nguyên mà đi học trận đạo? Học trận đạo, trừ thời gian ra, còn phải có thần linh khí. Luyện tập bày trận nhiều lần, thần linh khí còn tiêu hao nhiều hơn cả khi tu luyện.
Trừ cái đó ra, chuyện hắn không ngờ chính là, hơn chín mươi người bên phía Lam Tiểu Bố chính là một lĩnh, còn có thống lĩnh ở đây. Mà bên bọn hắn mặc dù thực lực mạnh, nhưng chỉ có thể một chọi một. KHông chỉ như vậy, bên người bọn hắn có hơn mười người đến từ mấy thế lực khác nhau, trong quá trình đấu pháp, mọi người tuyệt đối sẽ không ra sức.
Chỉ có một cường giả Thiên Thần cảnh, nhìn vào tình hình trước mắt, tuyệt đối sẽ không ra tay. Ha ha, hắn cũng không phải người hầu của kẻ khác, dựa vào gì phải mạo hiểm ở đây tranh thủ tài nguyên tu luyện cho đối phương chứ? Đối phương còn chẳng quan tâm phối hợp mà chỉ lo tu luyện? Nịnh nọt thì được gì chứ, chỉ có chính mình tăng lên Thiên Thần cảnh mới là chuyện đúng đắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận