Khí Vũ Trụ

Chương 1406 - Tuyên Hà Đan Lô.

TRong lòng Sắc Nhân Nhi cũng đã đoán được Lam Tiểu Bố không phải là người đơn giản, nhưng hoàn toàn không thể ngờ được Lam Tiểu Bố sẽ không đơn giản như vậy. Chỉ mấy đạo nhận mang đã giết chết ba người Khổng Bồng, chẳng lẽ là cường giả Thần Vương sao?
“Ngươi đã đến nơi này rồi?” Ánh mắt Lam Tiểu Bố nhìn về phía Sắc Nhân Nhi.
Sắc Nhân Nhi run giọng nói, “Đúng vậy tiền bối, trước đó vì tránh né ám sát, cho nên ta mới đến nơi này.”
“Tránh né ám sát?” Lam Tiểu Bố vừa nghe đến ám sát, lập tức không tự chủ mà nhớ đến tông môn Ám Nguyệt Hà.
Sắc Nhân Nhi hoàn toàn không dám giấu diếm gì trước mặt Lam Tiểu Bố, thậm chí Lam Tiểu Bố còn chưa hỏi, nàng đã run rẩy nói, “Là một người tên là HUyết Đồ Cuồng Sa của Ám Nguyệt Hà, hắn giết cha mẹ ta, sau đó nhục nhã ta còn chưa nói, còn luôn một mực đuổi giết ta…”
Lam Tiểu Bố sửng người, hắn nghĩ Sắc Nhân Nhi và Huyết Đồ Cuồng Sa là người yêu của nhau, thậm chí còn là loại người yêu sống chết có nhau. Nhưng lại không ngờ được, cha mẹ Sắc Nhân Nhi là do Huyết Đồ Cuồng Sa giết chết, đây quả thật đã lật đổ tam quan của hắn. Còn Huyết Đồ Cuồng Sa vẫn luôn truy sát Sắc Nhân Nhi, Lam Tiểu Bố cảm thấy đây là một chuyện cười. Với thực lực của Huyết Đồ Cuồng Sa, sẽ phải đi theo truy sát Sắc Nhân Nhi sao? Chỉ cần một lần nhất định sẽ thành công.
Nếu như đổi thành người khác, có lẽ sẽ bát quái mà hỏi thăm một chút, rốt cuộc là chuyện như thế nào. Nhưng mà Lam Tiểu Bố không có tâm tư đó, hắn chỉ hỏi, “Ta muốn đi xem di tích Thánh Nhân kia một chút, ngươi có thể dẫn đường giúp ta hay không?”
“Vâng, tiền bối cứ sai bảo, vãn bối nhất định tuân mệnh.” Sắc Nhân Nhi không hề phản kháng nói một câu.
Lam Tiểu Bố đã có chút lý giải về tính cách của Sắc Nhân Nhi, đây là một nữ nhân nhẫn nhục chịu đựng, nhưng mà tâm lớn cũng hiền lành. Hơn nữa không có tâm cơ gì cả, có lẽ vẫn luôn sống dưới sự bảo vệ của cha mẹ. Bây giờ chỉ còn một mình, năng lực sinh tồn cũng kém cỏi. Nếu không thì chuyện đi đến di tích Thánh Nhân này, không thể để mấy người Khổng Bồng biết được. Đây là chuyện liên quan đến mạng người, vậy mà lại có thể tiết lộ ra.
“Lần đầu tiên ngươi đến nơi này, làm sao biết được ở đây có di tích Thánh Nhân?” Lam Tiểu Bố hỏi.
Sắc Nhân Nhi nhanh chóng đáp, “Sau khi ta vào trong đó một khoảng thời gian, nhìn thấy một cái đan lô cực lớn, trên đan lô có viết hai chữ Tuyên Hà. Mà đạo vận lưu chuyển trên đan lô, có một loại khí thế mênh mông khiến người ta phải quỳ lạy.”
“Vậy sao ngươi biết đó là di tích Thánh Nhân?” Lam Tiểu Bố không hiểu hỏi.
Sắc Nhân Nhi nói, “Bởi vì khi ta cầm cái đan lô kia, lại nghe thấy một câu cảm thán rằng, Thánh Nhân thì sao chứ? Chứng đạo Thánh Nhân vẫn là một con đường chết.”
“Cho nên ngươi không dám lấy đan lô kia nữa mà chạy ra ngoài?” Mặc dù Lam Tiểu Bố không hiểu, nhưng lại cảm thấy chuyện này đối với Sắc Nhân Nhi mà nói thì không có gì kỳ quái.
Đối thành bất cứ ai, nhìn thấy cái đan lô của Thánh Nhân này, nhất định sẽ không bỏ qua. Nhưng mà tính cách của Sắc Nhân Nhi, thật sự sẽ không động đến cái đan lô này.
“Đúng vậy, ta không động đến cái đan lô kia nữa.” Sắc Nhân Nhi nhỏ giọng nói.
“Ngươi dẫn đường đi, ta vào xem.” Lam Tiểu Bố nói.
Nếu hắn nhìn thấy cái đan lô này, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
“Vâng.” Sắc Nhân Nhi không hề có chút ý kiến nào, sau khi đáp lại thì đi phía trước dẫn đường.
Vô Căn Thần giới đã trải qua Diệt Thế Lượng Kiếp, Táng Thần quật thật ra đã không còn tồn tại nữa. Mặc dù tiền thân của nơi này là Táng Thần quật, nhưng mà hình dạng mặt đất hoàn toàn khác biệt. Dọc theo một con đường nhỏ đi vào là từng dãy vách đá cao ngất, mỗi một vách đá đều có hang động vô cùng vô tận. Mà những hang động này, có một vài hang động dùng thần niệm là có thể quét vào, có một vài nơi lại không thể dùng thần niệm rà quét.
Nhưng mà nơi đây dày đặc độc chướng, chỉ trong chốc lát, Lam Tiểu Bố đã cảm thấy thần niệm vận chuyển nhất thời chậm lại. Nếu như không phải hắn có Khí Vận Chi Thụ, thật sự không thể nào đi tiếp được. Hắn khó hiểu nhìn qua Sắc Nhân Nhi, Sắc Nhân Nhi tựa như không có chút ảnh hưởng nào, loại thể chất này thật sự đặc biệt.
Tân cung chủ của Vô Căn học cung nhất định phải có bản lĩnh đặc biệt, Sắc Nhân Nhi không sợ độc chướng như thế này, chắc hẳn cũng xem như là một loại bản lĩnh. Hơn nữa Sắc Nhân Nhi là một người có vận may lớn, cho dù hắn không cứu được Sắc Nhân Nhi, chờ Sắc Nhân Nhi dẫn mấy người Khổng Bồng đến đây, sợ rằng mấy người Khổng Bồng cũng sẽ tiêu đời.
Rất rõ ràng, Sắc Nhân Nhi hoàn toàn không biết sự đáng sợ của độc chướng ở nơi này, vẫn theo con đường mà mình đã đi tiến lên phía trước.
Hai người đi mất hai ngày, lúc này mới tiến vào trong một huyệt động không có chút thu hút nào.
Lam Tiểu Bố thầm nghĩ, đây cũng là thiên phú thứ hai của Sắc Nhân Nhi, đổi thành hắn, hắn cũng không dám khẳng định lần thứ hai đến đây sẽ nhớ chính xác vị trí hang động như vậy.
Phải biết rằng lần đầu tiên đến đây là trốn chạy mà đến. Nếu là trốn chạy, vậy sẽ không dùng thần niệm ghi nhớ lại. Nhưng hết lần này đến lần khác, lần thứ hai Sắc Nhân Nhi đến đây, không hề đi lạc đường, vẫn tìm đường hang động mà lúc trước mình vào được, đây chính là thiên phú.
Sau khi hai người tiến vào hang động, đi thẳng một đường xuống dưới, đi thêm một ngày nữa, Sắc Nhân Nhi ngừng lại, “Tiền bối, đã đến rồi, chính là ở chỗ này. Ở nơi này có một cái trận môn ẩn nặc, từ bên này đi tới, chỉ cần giẫm lên hàng đá tròn kia là có thể tiến vào.”
“ĐƯợc, ngươi đi theo ta vào trong.” Lam Tiểu Bố bước lên đá tròn.
Lam Tiểu Bố cảm thấy mình sẽ không nhìn nhầm, Sắc Nhân Nhi chính là loại người không có chút tâm cơ nào. Đổi thành người khác, hắn sẽ cho rằng đối phương đang vừa biểu diễn, vừa gài bẫy hắn.
Đi trên đá tròn khoảng nửa nén hương, trước mắt Lam Tiểu Bố sáng lên, một cái đan lô cực lớn xuất hiện trước mặt của hắn.
Sắc Nhân Nhi ở sau lưng Lam Tiểu Bố nói, “Tiền bối, chính là cái đan lô này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận