Khí Vũ Trụ

Chương 2566 - Nàng là bằng hữu của ta. (2)

Sau đó nàng nhìn thấy hơn mười người đang đứng bên ngoài đài sen, người khác thì nàng không biết, nhưng Đế Lan Đạo Tổ thì nàng đã từng nhìn thấy hình ảnh. Nhìn thấy Đế Lan Đạo Tổ, nàng đã biết, người có thể đứng chung một chỗ với Đế Lan Đạo Tổ, cấp bậc tuyệt đối không thấp hơn Đạo Tổ.
Nàng được người cứu sao? Tình huống này là như thế nào?
“Trang tiên tử, đã lâu không gắp, không ngờ còn có thể gặp được ở nơi này.” Mạc Vô Kỵ cười tủm tỉm lên tiếng chào, cho dù lĩnh vực của mấy Đạo Tổ đang khóa hắn lại, nhưng hắn hoàn toàn không để trong lòng. Đại chiến hắn đã thấy rất nhiều, năm đó một mình hắn đối phó với mấy Thánh Nhân, có gì phải sợ? Hôm nay còn có Lam Tiểu Bố giúp đỡ, trừ Lam Tiểu Bố ra, còn có bọn người Thất Trụ Thiên, Thạch Trường Hành đang ở trong tối, hắn còn sợ gì chứ?
“Ngươi là Mạc đại ca? Mạc Vô Kỵ?” Trang Tích Nguyệt nhìn thấy gương mặt không chút thay đổi của Mạc Vô Kỵ, ký ức xa xưa đột ngột ập đến. Giờ phút này nàng cảm thấy có chút mơ hồ, đây là vì nàng đã chết rồi sao? Nếu không sao lại nhìn thấy Mạc Vô Kỵ?
“Mạc đại ca, chúng ta đang luân hồi trong trí nhớ sao?” Trang Tích Nguyệt nói xong thì đã cảm thấy không ổn, bởi vì bên cạnh có thi thể của Cổ Tân, trừ thi thể của Cổ Tân ra, còn có Đế Lan Đạo Tổ.
Mạc Vô Kỵ vẫn không trả lời, Lam Tiểu Bố lập tức nói, “Mới vừa rồi là Vô Kỵ ra tay cứu ngươi, nếu không thì ngươi đã bị lão già Cổ Tân kia xé mở cấm chế, chờ người ta cảm ngộ đạo tắc Hỗn ĐỘn.”
“Lam đại ca?” Sau khi nhận ra Lam Tiểu Bố, Trang Tích Nguyệt cuối cùng cũng tỉnh ngộ, nàng lại được cứu một lần nữa. Sau đó nàng nhanh chóng nghĩ đến lời Lam Tiểu Bố nói, khiếp sợ nhìn Mạc Vô Kỵ, “Mạc đại ca, vừa rồi là ngươi cứu ta sao?”
Mạc Vô Kỵ cười cười, “Ta cũng không ngờ Hỗn Độn Đạo Thể mà bọn hắn nói là ngươi, nếu đã nhìn thấy, ta không có lý do gì mà không ra tay.”
Trang Tích Nguyệt cảm thấy hoảng hốt, nàng chợt nhớ đến lần trước khi Lam Tiểu Bố cứu nàng, nàng cũng nhớ đến Mạc Vô Kỵ.
Theo nàng nghĩ, Mạc Vô Kỵ và nàng đã không còn là người cùng một thế giới nữa rồi. Thậm chí lúc trước nàng còn nghĩ rằng mình đã đuổi kịp Mạc Vô Kỵ, nàng rời khỏi Chân Tinh, lang thang trong vũ trụ. Một đường phấn đấu, tu vi của nàng đã sớm vượt xa những người từng quen biết. Theo nàng nghĩ, đương nhiên cũng đã vượt qua cả Mạc Vô Kỵ.
Nhưng mà hôm nay, khi nàng nhìn thấy Mạc Vô Kỵ một lần nữa, lúc này nàng mới phát hiện ra một sự thật, cho dù nàng có cố gắng bao nhiêu, khoảng cách giữa nàng và Mạc Vô Kỵ vĩnh viễn không thể nào kéo lại được.
Cho dù nàng không biết tu vi của Mạc Vô Kỵ, nhưng mà Mạc Vô Kỵ đứng bên chỗ mấy người Đế Lan Đạo Tổ, hơn nữa lĩnh vực của bọn họ hình như còn đang giằng co, có thể thấy được Mạc Vô Kỵ hoàn toàn không sợ Đế Lan Đạo Tổ.
Năm đó hắn là người mạnh nhất, bây giờ, cũng là ý niệm duy nhất trong đầu Trang Tích Nguyệt.
“Mạc đạo hữu, khi Cổ Tân đạo hữu bắt nữ tử này đến đây, nhất định cũng không biết nữ tử này quen biết với ngươi. Nhưng mà bây giờ đang là đại hội Vĩnh Sinh, ngươi chắc hẳn phải biết, Hỗn Độn Đạo Thể trong đại hội Vĩnh Sinh chính là thứ mà bao nhiêu người tu đạo khát vọng và chờ đợi. Ta ở chỗ này đảm bảo, chỉ cần ngươi không quan tâm đến chuyện này, sau khi cảm ngộ đạo tắc từ Hỗn Độn Đạo Thể, mạng của nữ tử này Lận Kiếp ta đảm bảo. Hơn nữa ngươi đã giết Cổ Tân, ân oán giữa ngươi và Thuyên đạo hữu, ta sẽ chịu trách nhiệm hóa giải. Ta tin rằng, ngươi sẽ thu hoạch được sự cảm kích của tất cả mọi người.” Ngoài dự liệu của mọi người chính là, Đạo Tổ Lận Kiếp của Phạm Hà thế giới lại chủ động đứng ra, hòa nhã khuyên bảo Mạc Vô Kỵ.
Đối với lời Lận Kiếp nói, cũng không ai cảm thấy không ổn. Có lẽ trong mắt Lam Tiểu Bố và Mạc Vô Kỵ, lời này chẳng khác nào đang đánh rắm.
Nhưng đối với một người tu đạo mà nói, Trang Tích Nguyệt và Mạc Vô Kỵ rõ ràng không có quan hệ thân thiết lắm, thậm chí có thể nói là một người quen đã nhiều năm không gặp mà thôi. TRong tình huống bình thường, Mạc Vô Kỵ lấy mạng của mình ra để bảo vệ Trang Tích Nguyệt, rõ ràng là không sáng suốt. Người tu đạo theo đuổi cái gì? Vĩnh sinh và tự do. Chỉ là một nữ tử, còn không thể nào ngăn cản truy cầu vĩnh sinh và tự do của người tu đạo.
Vì đại hội Vĩnh Sinh, không nên quan tâm đến cái Hỗn Độn Đạo Thể này mới là đúng lý. Nếu không thì cùng nhau tấn công, ai có thể khẳng định sẽ xảy ra cái gì?
Mạc Vô Kỵ lại gật đầu nói, “Lời Lận đạo hữu nói rất đúng, đúng rồi, không biết từ khi Lận đạo hữu tu đạo đến nay, có đạo lữ, hoặc là thân nhân, phụ mẫu nào không?”
Lận Kiếp khẽ nhíu mày, đã nghe thấy Phương Chi Khuyết ở bên cạnh nói, “Đạo Tổ Lận Kiếp của Phạm Hà thế giới à, hắn chẳng những có đạo lữ, mà còn có đến hai đạo lữ. Trừ cái đó ra, hắn còn có một đứa con gái.”
Mạc Vô Kỵ cười ha ha, cao ngạo nhìn Lận Kiếp, “Ngươi cũng đã nửa bước vào quan tài rồi, vậy mà còn có hai đạo lữ, đạo lữ của ngươi có phải thường xuyên phòng không gối chiếc. Ta ngược lại có một đề nghị tốt, không bằng ngươi cũng đưa đạo lữ và con gái mình đến đây, lột sạch quần áo rồi cho người khác cảm ngộ đại đạo, thế nào?”
“Ngươi đáng chết.” Ánh mắt Lận Kiếp lóe lên tia lạnh lẽo, tay mở ra, giương tay cầm ra một đốt trúc màu trắng. Cái đốt trúc màu trắng này còn chưa lấy ra, đã tản mát ra từng luồng đạo tắc tử vong.
Mạc Vô Kỵ đã sớm không chờ nổi nữa, Phàm Nhân Kích cuốn lên một đám kích mang đánh xuống, một kích này đánh ra, cả không gian lập tức biến thành một vùng đại mạc, cát vàng đầy trời cuốn lên trong đại mạc, khiến lĩnh vực Thánh Nhân của Lận Kiếp vang lên tiếng nứt răng rắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận