Khí Vũ Trụ

Chương 1794 - Nhật ký của Tô Sầm. (2)

Ta hận ta ích kỷ, ta hận ta vô tình. Vậy mà bởi vì đan điền của hắn bị vỡ, mà hy vọng hắn bình bình an an sống hết đời này.
Ở kiếp trước khi ta bị bệnh nặng, là hắn không quản ngày đêm canh giữ bên cạnh ta, ngay giờ khắc ta lao ra khỏi tường phòng hộ, ánh mắt tuyệt vọng của hắn rõ ràng như đang ở ngay trước mắt, người hắn lo lắng chính là ta. Một kiếp này khi đan điền của hắn bị vỡ, ta lại thở dài nghĩ đời này của hắn chỉ có thể như vậy mà thôi. Ta cũng lo lắng, nhưng mà là lo lắng ta sẽ bị hắn liên lụy.
Ta đang nghĩ, khi ta từ chối hắn, trong lòng hắn bi thương đến mức nào. Ta trả viên Lam Sí Chi Tinh lại cho hắn, trong lòng hắn mất mát như thế nào. Ta nghĩ, ta đã xé tim hắn vỡ vụn ra rồi. Hắn là một người có đan điền bị vỡ nát, sao có thể sinh tồn được?
Nếu như thời gian có thể quay lại, ta thà rằng bây giờ vẫn ở cùng hắn trong phòng bệnh vào những ngày tận thế kia, ở trong căn phòng tăm tối, mỗi ngày chờ hắn mệt mỏi quay về, chỉ vì muốn ở bên cạnh hắn nhiều một chút.
Nếu như thời gian có thể quay lại, ta thà rằng không cần tu luyện, không trở thành đệ tử đệ nhất thiên tài của Tân Nguyên tông gì cả, ta thà rằng ở cạnh hắn khi đan điền đã bị vỡ nát từ từ trải qua thời gian còn sót lại.
Nếu như thời gian có thể quay lại, ta tuyệt đối sẽ không vì trốn tránh mà gả cho hắn, ta muốn quang minh chính đại gả cho hắn. Ta muốn nói cho Tiểu Bố, thật ra ngay giây phút ta lao ra khỏi tường phòng hộ, ta đã hiểu ra rằng ta đã yêu hắn.
Ta hận ông trời, nếu đã để cho ta sống lại, vì sao mãi đến khi ta lên đến Luyện Thần cảnh rồi trí nhớ của ta mới khôi phục? Nếu như ta không thể nào lên đến Luyện Thần, có phải mọi ký ức kiếp trước của ta đều không thể khôi phục?

Ngày mùng 7 tháng 10, mưa dầm. Thời tiết phương nam ngày nào cũng mưa phùn rả rích, có lẽ cũng giống như ta, trong tâm cho dến bây giờ vẫn chưa từng bình ổn.
Ta hầu như đã tìm kiếm toàn bộ ngóc ngách ở phương nam, cũng không tìm thấy tin tức của Tiểu Bố. Ta sẽ không bỏ qua, cho dù lật hết từng tấc đất của Địa Cầu, ta cũng phải tìm hắn.
Ngày mùng 3 tháng 12, tuyết nhỏ.
Ta không biết đây là nơi nào của phương bắc, khi ta tìm đến đây, trời đã có tuyết rơi. Nhưng cho dù tuyết có lớn hơn nữa, ta cũng phải tìm được Tiểu Bố. Sau đó nhìn hắn hỏi, “Ngươi đã nói nếu có kiếp sau, càng phải cưới ta, cái này còn tính không?”

Tay Lam Tiểu Bố run run, hắn cảm thấy mình đã sai rồi. Hắn vẫn cho rằng, Tô Sầm chưa từng thật sự yêu hắn, cho nên khi hắn quay về ĐỊa Cầu, chỉ là vì chứng đại đạo của mình.
Khi hắn cho rằng mình đã hiểu rõ đại đạo của mình, sự thật là hắn đã bỏ qua rất nhiều thứ, có chuyện cũng chưa thật sự hiểu rõ. Hắn chỉ quan tâm đến ý nghĩ của chính mình, hoặc có thể nói đó là ý nghĩ của Tô Sầm đối với hắn trước khi chết ở kiếp trước, hắn cũng chưa từng cân nhắc đến suy nghĩ của Tô Sầm khi đó, chuyện này không công bằng với Tô Sầm.
TRong này ghi chép rất nhiều nội dung về ký ức Tô Sầm nhớ lại, nhưng mà nhiều nhất vẫn là ghi chép về những nơi Tô Sầm đã tìm kiếm. Mỗi một nơi Tô Sầm đến, đều sẽ ghi lại đơn giản một chút gì đó, có lẽ sẽ hồi tưởng một chút, chuyện lúc trước cùng hắn ở trong phòng tối tận thế cầu sinh như thế nào.
Lam Tiểu Bố tiếp tục xem tiếp, phát hiện mỗi trang đều ghi chép từng li từng tí chuyện Tô Sầm tìm kiếm hắn. Từ phương nam đến phương bắc, tư đại mạc đến biển cả, từ rừng rậm đến sông núi…
Tìm mãi hai mươi năm, mãi cho đến trang nhật ký ngày 11 tháng 1 năm 2081.
“Ta tìm được đệ tử Thôi Nghị của Edđy, hắn nói cho ta biết, tu vi của Tiểu Bố đã rất rất mạnh, hơn nữa đã rời khỏi Địa Cầu. Ta không trách hắn, ta biết là do ta đã tổn thương hắn quá nhiều. Ta nói cho đệ tử Khuynh ĐÌnh của ta biết, ta cũng muốn rời khỏi Địa Cầu. Xem như có vẫn lạc trong hư không, ta cũng phải tìm được Tiểu Bố. Ta nhất định phải nói câu nói này cho hắn biết, ta không hề hối hận. Bởi vì ta biết, ta không phải vì báo ân, ta chỉ đơn thuần là muốn gả cho hắn.”
Vành mắt Lam Tiểu Bố có chút hồng, hắn ở Địa Cầu đã gặp được đệ tử Mục Khuynh Đình của Tô Sầm, thậm chí Mục Khuynh Đình còn là do hắn cứu được. Hắn cũng từ chỗ Mục Khuynh ĐÌnh biết được, Tô Sầm đã rời khỏi ĐỊa Cầu.
Nếu như không nhìn thấy quyển nhật ký này, thậm chí hắn vẫn cho rằng Tô Sầm tìm kiếm hắn là vì báo ân.

“Ta nghĩ chắc hẳn đã chín tháng rồi, ta đang ở trong hư không, không thể cảm nhận được thời gian ĐỊa Cầu. Ta lưu lạc trong hư không nửa năm, trước đó bị một vòng xoáy hư không cuốn đi, suýt chút nữa chết ở trong đó, cũng may ta đã gắng gượng vượt qua.”
“Ta phát hiện có một cái sao băng cực lớn, ta tiến vào trong sao băng, ở chỗ này nhìn thấy một bộ xương cốt, trong tay bộ xương cốt này còn có một cái nhẫn không gian.”
“Hôm nay suýt chút nữa bị một viên thiên thạch đập trúng, nếu như không phải ta tìm được một chiếc phi thuyền không tệ trong chiếc nhẫn, ta nhất định đã chết trong hư không rồi…”
Những trang nhật ký đằng sau không có thời gian, chắc hẳn là Tô Sầm ở trong hư không, không thể nào cảm nhận được thời gian biến hóa. Cho dù một một trang chỉ có mấy câu, Lam Tiểu Bố vẫn có thể nhìn ra được sự hoảng sợ run rẩy. Không biết bao nhiêu lần, Tô Sầm đều trở về từ cõi chết. Có thể thấy được nàng có thể sống sót, thậm chí còn dựa vào tu luyện đến Trường Tần Tiên Giới, là chuyện không dễ dàng đến mức nào.
“Ta thật sự là may mắn, vậy mà ở trong hư không gặp được người của Thần Khẩn tu chân giới, sau đó còn đi theo đám người bọn họ đến Thần Khẩn tu chân giới, ta cuối cùng không cần lưu lạc trong hư không nữa.”
“Nghe nói Lôi Kiếm tông đang chiêu mộ đệ tử, ta quyết định vào đây tìm vận may, có lẽ ta có thể tiến vào một cái tông môn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận