Khí Vũ Trụ

*Bốn câu đầu trong bài “Tang Trung” mà Vệ Tử Phủ đã múa cho Hán Vũ Đế xem.” (Chú thích trong “Bảy ngày ân ái” – Chương 24)

“Ta thật là ngốc, nhưng ta lại không biết nam tử hán đó vẫn luôn ở bên cạnh ta, đến khi ta biết rồi, hắn đã đi rất xa rồi…”
Lạc Thải Tư nói đến đây thì ngẩng đầu, nước mắt như vừa gột rửa đôi mắt nàng một lần, sáng tỏ và rực rỡ. Nàng nhìn Lam Tiểu Bố, “Ta vì đến tìm hắn, cũng đã đi rất xa, đã từng cô đơn, đã từng khủng hoảng, đã từng bất lực,… Chính là chưa từng hối hận. Điều ta cảm thấy tiếc nuối duy nhất là, khi ta tìm được hắn, ta vẫn chưa trang điểm cho bản thân mình…”
Lam Tiểu Bố là một người không biết cách biểu đạt cảm xúc của bản thân, giờ phút này hắn cũng bị lời nói của Lạc Thải Tư mà xúc động, hắn vươn tay ra ôm Lạc Thải Tư vào trong ngực. “Thải Tư, tha hương ở trong hư không mênh mông này, chỉ có chúng ta đến cùng một vùng đất. Ngươi bẩm sinh đã đẹp, không cần phải trang điểm thêm nữa. Chờ ta hẹn ngươi đến nơi xinh đẹp nhất kia, sau đó ngươi gả cho ta, ta sẽ cố gắng trở thành một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất trong lòng ngươi.”
“Không, ta không muốn gả cho ngươi.” Trong mắt Lạc Thải Tư có một loại khát vọng, lại có sự tỉnh táo.
Lam Tiểu Bố sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, Lạc Thải Tư đã lên tiếng, nói rõ từng câu từng chữ, “Ta muốn làm đạo lữ của ngươi.”
Trong nháy mắt Lam Tiểu Bố đã hiểu ra, vợ chồng chỉ là bạn lữ. Đạo lữ thì trừ bạn lữ ra, còn phải cùng chung chí hướng, Lạc Thải Tư biết con đường bọn hắn đi vô cùng gian khổ không gì sánh được, nói lời này cũng là đã tình nguyện đi cùng hắn trên đoạn đường này, cho dù trời tối hay đêm trắng, cho dù là đúng hay sai, cho dù là sống hay chết.
“Hóa ra đây chính là yêu.” Lam Tiểu Bố nắm chặt tay Lạc Thải Tư, trong lòng chỉ vang vọng câu nói mình vừa nghe thấy kia. Sau khi luân hồi, hắn lại cảm nhận được cảm giác được yêu. Khác biệt chính là, lần này thứ hắn cảm nhận không phải là tình yêu mà chỉ mình bỏ ra, mà là loại tình yêu từ phía đối diện.
Tay Lam Tiểu Bố nắm càng chặt, hắn tuyệt đối không muốn Lạc Thải Tư cũng giống mình năm đó. Yêu không phải chỉ là muốn nhận, cũng không phải chỉ là cho đi, mà là cho đi và nhận lại.
Cho dù Lam Tiểu Bố không nói một chữ nào, nhưng Lạc Thải Tư vẫn có thể cảm nhận được âm thanh từ sâu trong lòng Lam Tiểu Bố, nàng kinh ngạc nhìn Lam Tiểu Bố, nhẹ nhàng nói, “Có thể nói cho ta nghe một chút chuyện của nàng ấy không?”
“Ai?” Lam Tiểu Bố sửng sốt.
“Tô Sầm, ngươi học cùng trường với nàng đúng không?” Lạc Thải Tư đang nghĩ, vì sao Tô Sầm lại vứt bỏ Lam Tiểu Bố, đính hôn với người khác?
Vấn đề này không quan trọng, nhưng nàng muốn biết.
Lam Tiểu Bố lắc đầu, hắn không muốn nhắc đến Tô Sầm, nhưng hắn không muốn để Lạc Thải Tư thất vọng. Một hồi lâu sau, hắn mới lên tiếng, “Đó là chuyện cực kỳ lâu trước đây, có lẽ đó là ta trước khi luân hồi…”
Một giọng nói đột ngột cắt ngang cảm xúc phức tạp của Lam Tiểu Bố, “Bố gia, ngươi quên ngươi còn có Cổ Đạo rồi sao.”
Cổ Đạo vung vẩy cái đuôi, có chút không vừa lòng ngửa đầu nhìn Lam Tiểu Bố và Lạc Thải Tư đang ôm nhau, ở trước mặt Bố gia, nó tựa như trong suốt vậy, có một câu gọi là gì nhỉ? Đúng rồi, tú ân ái thì chết sớm đó.
ĐƯợc rồi, Bố gia không nên chết, Bố gia mà chết rồi thì nó cũng sống không dễ chịu gì.
“Cổ Đạo?” Trong mắt Lam Tiểu Bố quả thật chỉ có mình Lạc Thải Tư, bây giờ hắn mới phát hiện Cổ Đạo đang ở cách đó không xa.
“Đúng, Bố gia, ta là Cổ Đạo.” Cổ Đạo đắc ý kêu lên, cuối cùng cũng nhớ đến nó.
“Sao ngươi lại trở thành một con chó xám thế này?” Lam Tiểu Bố khó hiểu.
Lúc này Cổ Đạo mới nhớ ra nó còn đang cải trang, nó nhanh chóng lắc mình một cái, mấy thứ cải trang trên người lập tức biến mất.
“Còn không phải là đồ chó chết Lượng gia kia, truy nã ta với sư tỷ…” Cổ Đạo vừa lúc nhìn thấy ánh mắt như dao của Lạc Thải Tư, nhanh chóng bổ sung, “Bọn hắn muốn truy nã chủ mẫu, ta và chủ mẫu đành phải cải trang thế này mà sống qua ngày thôi.”
TRong lòng nó rất cạn lời, không muốn ta gọi là chủ mẫu chính là ngươi, trước đó gọi sư tỷ vãn tốt, bây giờ nhìn thấy Bố gia, không thể gọi sư tỷ nữa, vậy ta chỉ có thể gọi ngươi là chủ mẫu.
Cũng may Cổ Đạo phát hiện ra sau khi nó gọi Lạc Thải Tư là chủ mẫu, Lạc Thải Tư cũng không nổi giận, lúc này nó mới thở phào một hơi
Bạn cần đăng nhập để bình luận