Khí Vũ Trụ

Chương 1293 - Thần Vị Môn. (2)

“Môn thần thông này ta muốn…” Lam Tiểu Bố mới nói được một nửa, tựa như nhớ ra gì đó, khó hiểu nhìn nam tử mặt đen hỏi, “Ngươi làm sao có được Tiểu Vẫn Mệnh Thuật? Chẳng lẽ ngươi là Vẫn Mệnh Thánh Nhân?”
“He he, ngươi không cần quan tâm đến chuyện này. Nhưng mà ngươi không cần lo lắng, ta không phải Vẫn Mệnh Thánh Nhân.” Nam tử mặt đen cười he he.
“Thế còn cái hạt giống này là gì?” Lam Tiểu Bố chỉ chỉ vật trong cái tủ thứ hai.
Vẻ tươi cười của nam tử mặt đen thu lại, hắn cảm thấy Lam Tiểu Bố không giống như muốn mua đồ của hắn.
Lam Tiểu Bố đã nhìn ra biến hóa trên vẻ mặt của nam tử mặt đen, hắn cười ha ha, lấy một cái hộp ngọc ra nói, “Đây là đồ của ta, ngươi xem một chút như thế nào?”
“Hình như là đồ tốt đó.” TRong mắt nam tử mặt đen lộ ra khát vọng nhìn hộp ngọc trên tay Lam Tiểu Bố.
Lam Tiểu Bố mở hộp ngọc ra nói, “Ngươi nhìn một chút xem.”
Nam tử mặt đen trợn tròn mắt, lập tức vươn tay muốn cầm lấy hộp ngọc của Lam Tiểu Bố. Lam Tiểu Bố thu tay về, cất hộp ngọc đi, bình tĩnh nhìn nam tử mặt đen.
Thứ hắn vừa lấy ra chính là Ngũ Thải Tiên Chi, từ sắc mặt, thái độ của gia hỏa này có thể thấy được, gia hỏa này cực kỳ muốn có Ngũ Thải Tiên Chi.
“Đây là đạo quả Ngũ Thải Tiên Chi?” Nam tử mặt đen thở ra một hơi, sau đó như nghĩ ra gì đó, tiện tay lấy quyển Tiểu Vẫn Mệnh Thuật kia ra đưa cho Lam Tiểu Bố, “Bằng hữu, Tiểu Vẫn Mệnh Thuật này ta cho ngươi.”
Lam Tiểu Bố xua tay nói, “Ta còn chưa quyết định có giao dịch hay không mà.”
Nam tử mặt đen nịnh nọt nói, “Ngươi có bất cứ vấn đề gì đều có thể hỏi ta, ta biết cái gì thì sẽ nói hết, không giấu diếm gì cả.”
“Đưa cái hạt giống này cho ta luôn đi.” Lam Tiểu Bố chỉ chỉ cái hạt giống như quả trứng gà kia.
Nam tử mặt đen vội xua tay, “Cái này không thể được, mặc dù ta rất cần đạo quả Ngũ Thải Tiên Chi, nhưng ngươi chỉ có thể đổi lấy Tiểu Vẫn Mệnh Thuật.”
Lam Tiểu Bố cũng chỉ thuận miệng nói, cũng không nhất định phải lấy hạt giống này, thấy nam tử mặt đen bảo vệ hạt giống này như vậy, Lam Tiểu Bố không nhắc lại, đổi giọng hỏi, “Vậy ta hỏi ngươi mấy vấn đề, ngươi tên gì? Đến đây bao lâu rồi?”
“Ta tên Đồ Võng, tới đây cũng đã mấy trăm ngàn năm… Hoặc là trăm vạn năm rồi nhỉ? Ta không còn nhớ rõ nữa.” Giọng điệu nam tử mặt đen tựa như đang cười nhạo chính mình.
“Có phải các ngươi không cẩn thận đi lạc vào nơi này, sau đó bị nhốt trong Thiên Nhai?” Lam Tiểu Bố nghi ngờ hỏi.
Đồ Võng khinh thường nhìn Lam Tiểu Bố, “Bị nhốt ở chỗ này? Ngươi có biết có bao nhiêu người đến Thiên Nhai cũng không thể tìm được nơi này, chúng ta sẽ đi lạc rồi bị nhốt ở nơi này sao?”
“Có nghĩa là sao?” Lam Tiểu Bố nhanh chóng hỏi.
Đồ Võng không trả lời Lam Tiểu Bố, ngược lại là hỏi, “Ngươi biết thần vị không?”
Lam Tiểu Bố lắc đầu.
Đồ Võng hỏi lần nữa, “Vậy ngươi biết Diệt Thế Lượng Kiếp chứ?”
Lần này thì Lam Tiểu Bố nói, “Biết, Diệt Thế Lượng Kiếp hầu như đã diệt toàn bộ tu sĩ trong vũ trụ Hạo Hãn rồi.”
Đồ Võng cười ha ha, “Diệt hết, trong vũ tụ Hạo Hãn không biết có biết bao nhiêu thế giới vũ trụ, sao có thể diệt hết được. Nhiều nhất chỉ là diệt một phương vũ trụ Hạo Hãn của chúng ta mà thôi, người chúng ta ở nơi này, phần lớn là còn sót lại sau khi Diệt Thế Lượng Kiếp yếu bớt. Năm đó có một vị Thánh Vị Thánh Nhân, hắn lấy sức của một mình, được bằng hữu giúp đỡ, mới mạnh mẽ ổn định được Hạo Hãn này, đồng thời ngăn chặn Diệt Thế Lượng Kiếp.
Không chỉ như vậy, vị Thánh Vị Thánh Nhân kia còn cống hiến ra thế giới vũ trụ của chính mình, giúp vô số người không có chỗ để đi có thể tiến vào thế giới vũ trụ của hắn để tránh nạn.”
“Phẩm hạnh của vị tiền bối này thật là cao cả.” Lam Tiểu Bố gật đầu, những chuyện này hắn cũng mơ hồ nghe nói đến.
“Phẩm hạnh cao cả?” Đồ Võng ha ha một tiếng, sau đó nói, “Có lẽ là vậy.”
Lam Tiểu Bố từ tốn nói, “Nếu như chính ngươi làm không được, vậy ngươi khác đúng là như thế.”
Đồ Võng tựa như không muốn nảy sinh xung đột với Lam Tiểu Bố, cố ý xoa dịu bầu không khí lại, “VỊ bằng hữu này, nếu như ngươi đứng trước tình huống như vậy, ngươi có đến thế giới vũ trụ của hắn tránh nạn không?”
Lam Tiểu Bố không chút do dự nói, “Đương nhiên là đi chứ, không đi chẳng lẽ chờ lượng kiếp diệt đi sao?”
“Nếu như lượng kiếp cũng đã bị vị tiền bối này khống chế, ngươi có còn vào nữa không? Bây giờ tu vi của ngươi cũng không cao nhỉ, nếu như tu vi của ngươi cũng đến cảnh giới Thánh Nhân, ngươi có còn đi nữa hay không? Đồ Võng liên tục hỏi mấy vấn đề.
TRong lúc nhất thời Lam Tiểu Bố bị hỏi đến không trả lời được.
Hắn lập tức hiểu ra, nếu có đường có thể đi, hắn sẽ không đi vào thế giới của một người xa lạ, dù người xa lạ này có cao thượng đến đâu, chỉ sợ hắn cũng sẽ không đi.
Đồ Võng nói, “Xem ra ngươi chắc hẳn đã có đáp án, sau khi Diệt Thế Lượng Kiếp bị áp chế lại, rất nhiều người đều lựa chọn không tiến vào thế giới kia, ta chính là một trong những người đó. Bởi vì lúc ấy, vũ trụ sụp đổ, giới diện bị niết hóa, hầu như đã không còn chỗ náu thân. Nhưng ngay lúc này, trong Hạo Hãn sau khi bị lượng kiếp tàn phá, tất cả tu sĩ có được đại đạo của chính mình đều lấy được tin tức của Thiên Đạo.
Đó chính là bất kể vũ trụ Hạo Hãn nào, không có Thần vị giả thì không thể trường sinh. Muốn trường sinh, nhất định phải đến Thần Vị Môn. Mà điểm cuối của Thiên Nhai này, chính là Thần Vị Môn. Sau Diệt Thế Lượng Kiếp, thần vị lại được phân chia một lần nữa, loại cướp đoạt thần vị này, ai sẽ cam chịu bị rơi lại phía sau chứ?” Lúc nói chuyện Đồ Võng chỉ chỉ về phía cuối đường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận