Khí Vũ Trụ

Chương 1754 - Hoàn toàn dung hợp (2)

“Ta hiểu rồi, đây là Đại Hoang Thần Giới và Trường Sinh Giới đã hoàn toàn dung hợp, hơn nữa bởi vì đạo tắc thiên địa và số mệnh duy trì, hai giới chẳng những dung hợp mà còn tạo thành giới vực mới dung hợp…” TRong đám người còn có người kích động kêu lên.
Mấy người Bộc Hòa cũng hoàn toàn hiểu ra, đây là tiêu chí thành công khi đạo tắc Hồng Mông dung hợp hai giới.
Hai giới chẳng những dung hợp xong, mà còn bắt đầu diễn sinh ra giới vực mới. Khi giới vực càng ngày càng hoàn thiện, Trường Sinh Giới và Đại Hoang Thần Giới sẽ hoàn toàn trở thành một giới.
Cảm nhận được vận may thiên địa tăng vọt, còn có quy tắc càng ngày càng rõ ràng, tất cả mọi người đều biết, tương lai Đại Hoang Thần Giới có lẽ sẽ là vùng vũ trụ đệ nhất của Thần giới.
“Ha ha…” Khoa Trần cười lớn, sau đó nhìn Côn Vi nói, “CÔn Vi đạo hữu, chúng ta liên thủ, từ nay về sau, ngươi là Đạo Quân Trường Sinh Giới, Đại Hoang Thần Giới thuộc về ta.”
Côn Vi lạnh lùng nói, “Chỉ sợ mặt của ngươi không lớn như vậy đâu.”
Sắc mặt Khoa Trần lạnh lẽo “Sao nào? Côn Vi ngươi muốn nuốt luôn cả Đại Hoang Thần Giới à? Chỉ sợ ngươi không có cái miệng lớn như vậy đâu.”
Côn Vi từ tốn nói, “Đạo Quân của Đại Hoang Thần Giới là Lam Tiểu Bố, chờ sau khi Lam Đạo Quân quay về, Trường Sinh Giới cũng sẽ sáp nhập vào trong Đại Hoang Thần Giới. Từ đây vận may cùng hưởng, tạo phúc cho toàn bộ tu sĩ Đại Hoang Thần Giới. Cho nên tương lai cho dù là Đại Hoang Thần Giới hay Trường Sinh Giới, đều chỉ có một ĐẠo Quân, đó chính là Lam Đạo Quân. Hôm nay ta đến là để giúp Đề Phật đạo hữu và Bộc Hòa đạo hữu giữ vững Trường Sinh Thánh Đạo thành, còn về KHoa Trần ngươi, ta chắc chắn chờ khi Lam Đạo Quân trở về, sẽ tìm ngươi tính sổ.”
“...” Đề Phật và Bộc Hòa hai mặt nhìn nhau, Côn Vi muốn trở thành Đạo Quân khống chế một giới, tâm tư này mãnh liệt đến mức nào, chỉ sợ ngay cả một con kiến qua đường cũng biết rõ. Theo lý mà nói, Lam Tiểu Bố không ở đây, giờ phút này chỉ cần hắn ta đồng ý với lời của KHoa Trần, nhất định có thể nắm giữ được Trường Sinh Thánh Đạo thành, đồng thời chiếm cứ Đại Hoang Thần Giới. Câu trả lời của Côn Vi, thật sự khiến bọn hắn vô cùng hoang mang.
Rõ ràng là đến giúp đỡ Khoa Trần, sao sau đó đã trở thành trợ giúp Trường Sinh Thánh Đạo thành bọn hắn rồi? Côn Vi dễ nói chuyện như vậy sao, cũng không nói đến danh nghĩa Đạo Quân đầy máu tanh của Trường Sinh Giới kia.
Khoa Trần sửng sốt, hắn ta lại nhận thấy rõ được Côn Vi không hề nói dối. Lam Tiểu Bố kia nhiều nhất cũng chỉ là một Chuẩn Thánh mà thôi, từ lúc nào Côn Vi dễ thương lượng như vậy? Chấp nhận một Chuẩn Thánh làm Đạo Quân?
KHông đợi Khoa Trần suy nghĩ rõ ràng, một thủ ấn cực đại từ trên hư không đập xuống, “Một tam chuyển sâu kiến, cũng dám ở nơi này nhòm ngó đến địa bàn của Lam Đạo Quân, ngươi không xứng.”
Lời nói vừa dứt, thủ ấn to lớn kia cũng đập xuống, vào giờ phút này không gian tràn đầy khí thế tử vong. Cho dù là Đề Phật hay là Côn Vi, đều cảm thấy tử vong kiềm chế. Lúc này, hai người điên cuồng lùi lại.
Toàn thân KHoa TRần lạnh lẽo, hắn ta lại cảm nhận được áp chế lĩnh vực từ một ngũ chuyển Thánh Nhân, trước loại lĩnh vực đáng sợ này, chỉ có tử vong đang bùng lên trong lòng hắn ta. Đối phương dường như có thể khiến hắn ta đi luân hồi bất cứ lúc nào, hoặc là khiến hắn ta vĩnh viễn không có cơ hội luân hồi.
Phải nhanh trốn, nếu không thì hắn ta sẽ chết chắc.
KHoa Trần nghĩ đến đây, điên cuồng thiêu đốt tinh huyết, đấm ra một quyền, đồng thời cả người dường như sắp hòa nhập vào trong vùng không gian này.
“Bành!” Thủ ấn to lớn đập vào vị trí KHoa Trần đang đứng, một đám sương máu nổ tung. Nhưng mà bọn người Bộc Hòa biết, KHoa Trần đã trốn được rồi. Mặc dù đã trốn, nhưng cũng là trọng thương mà trốn, bỏ ra cái giá rất lớn.
Ngay khi bọn người Đề Phật đang định bái kiến cường giả đã dùng một đạo thủ ấn đánh trọng thương Khoa Trần một chút, khiến Khoa Trần phải bỏ chạy, không gian lại yên tĩnh đi. Đối phương không xuất hiện, sau khi đánh bay Khoa Trần thì lập tức rời khỏi nơi này.
“Đó là vị tiền bối nào vậy?” Tích Niệm Mạt lúc này cũng đã ra ngoài, nàng đã tận mắt thấy đạo thủ ấn vừa rồi đáng sợ như thế nào.
Đối mặt với loại thủ ấn đại đạo mênh mông kinh khủng như vậy, sợ là ngay cả tư duy phản kháng nàng cũng không có.
Côn Vi chậm rãi nói, “Nếu như ta đoán không sai, ngươi này chắc hẳn là Luân Hồi Thánh Nhân? Đạo vận đại đạo kia có lẽ không sai.”
“Luân Hồi Thánh Nhân?” Ngay cả Đề Phật Thánh Nhân có uy tín lâu năm cũng khiếp sợ vô cùng.
Luân Hồi Thánh Nhân là cường cả thời Viễn Cổ, mặc dù hắn ta chưa từng nhìn thấy Luân Hồi Thánh Nhân, Luân Hồi Thánh Nhân cũng chưa từng tranh đoạt Thánh Nhân quả với bọn hắn, nhưng tồn tại của vị này không ai là không biết.
“Vì sao Luân Hồi Thánh Nhân lại muốn giúp đỡ chúng ta?” Tích Niệm Mạt không hiểu.
Bộc Hòa nói, “Luân Hồi Thánh Nhân muốn giúp có lẽ không phải là chúng ta, nếu như ta đoán không sai, hắn giúp không phải là Đại Hoang Thần Giới mà là Đạo Quân của chúng ta.”
Côn Vi gật đầu, “Hẳn là trợ giúp Đạo Quân. Lúc trước hắn và ĐẠo Quân đều ở đảo Thánh Nhân, Đạo Quân đã cứu ta một mạng. Sau khi ta rời khỏi đảo Thánh Nhân vốn nên đến đây đầu tiên, chỉ là vết thương của ta quá nặng, vẫn luôn bế quan chữa thương…”
“Đảo Thánh Nhân?” Đề Phật và Bộc Hòa đều khó hiểu nhìn Côn Vi.
CÔn Vi bắt đầu giải thích chuyện ở đảo Thánh Nhân, đồng thời nói ở đảo Thánh Nhân có gặp Lam Tiểu Bố. Hắn ta cũng không biết Luân Hồi Thánh Nhân và Lam Tiểu Bố suýt chút nữa đã đánh nhau, thậm chí nếu như Luân Hồi Thánh Nhân không chạy nhanh, đã bị Lam Tiểu Bố giết chết. Nếu như biết những chuyện này, chắc chắn hắn ta sẽ không đoán người vừa rồi là Luân Hồi Thánh Nhân. Cho dù biết rõ là Luân Hồi Thánh Nhân, hắn ta cũng sẽ hoài nghi có phải mình đã nhìn lầm hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận