Khí Vũ Trụ

Chương 1579 - Thái độ của Đại Nguyên Thánh Quân.

Lam Tiểu Bố vừa cất Luân Hồi Oa đi, một nam tử có vóc người cao lớn đã xuất hiện trước mặt Lam Tiểu Bố và Khổng Phục Sinh.
Đây là một cường giả Chuẩn Thánh, Lam Tiểu Bố không dùng thần niệm quét, chỉ cần cảm nhận đạo vận lưu chuyển trên người đối phương là biết được, gia hỏa này chẳng những là cường giả Chuẩn Thánh, mà thực lực chỉ sợ còn mạnh hơn Khổng Phục Sinh một chút.
“Vị đạo hữu này là?” Khổng Phục Sinh hành tiên thủ lễ, giọng điệu có chút nghi vấn, rõ ràng hắn ta không biết Chuẩn Thánh có dáng người cao lớn trước mắt này.
Nam tử chỉ nhìn lướt qua Khổng Phục Sinh, sau đó ánh mắt nhìn về phía Lam Tiểu Bố, tu vi của Lam Tiểu Bố vẫn che giấu ở cảnh giới Thế Giới Thần, hắn ta cũng không nhìn ra được tu vi thật sự của Lam Tiểu Bố.
Lam Tiểu Bố cảm nhận được đối phương hình như có một tia sát ý nhàn nhạt với hắn, hắn có chút không rõ, theo lời Khổng Phục Sinh, nơi này chính là Thất Nham sơn đạo tràng, Thất Nham sơn là địa bàn của Đại Nguyên Thánh Quân, gia hỏa này chẳng lẽ là Đại Nguyên Thánh Quân? Vậy cũng không đúng, bởi vì Khổng Phục Sinh biết Đại Nguyên Thánh Quân.
“Pháp bảo ngươi vừa cất đi chính là Luân Hồi Oa?” Giọng điệu nam tử này vô cùng lạnh lẽo, sát ý tràn ra.
Khổng Phục Sinh cũng khó hiểu, cho dù Luân Hồi Oa là pháp bảo của âm Dương Thánh Nhân, người trước mắt này rõ ràng không phải là âm Dương Thánh Nhân...
Lam Tiểu Bố thì thật sự chẳng thèm quan tâm hỏi lại, “Ta dùng pháp bảo gì, có liên quan gì đến ngươi? Tránh ra.”
“Đáng chết...” Nam tử này vươn tay ra định bắt lấy Lam Tiểu Bố,trong mắt hắn ta, Lam Tiểu Bố chỉ là một sâu kiến Thế Giới Thần mà thôi.
Nhưng mà không đợi lĩnh vực của hắn ta mở rộng, Khổng Phục Sinh đã ra tay. Khổng Phục Sinh dứt khoát lấy pháp bảo của mình ra, là một cái ngân địch.
Lĩnh vực của hai người đánh vào nhau, thần nguyên nổ tung khiến nơi này xuất hiện từng khe rãnh.
“Hai vị đạo hữu xin hãy nể mặt Khanh mỗ, đừng nên đánh nhau.” Một tu sĩ mặc áo xám từ hư không bước tới, đứng cách đó không xa.
Khổng Phục Sinh nhanh chóng rời khỏi vòng chiến, ôm quyền nói, “Khổng Phục Sinh kính chào Đại Nguyên Thánh Quân.”
Lam Tiểu Bố đánh giá tu sĩ này một chút, người này mặc đạo bào màu xám, đầu đội đạo quan Chuẩn Thánh, tóc đen râu bạc, lông mày cực dày. Đây chính là Đại Nguyên Thánh Quân sao? Quả thật có phong phạm của một cường giả.
“Nặc NHất Sinh kính chào Đại Nguyên Thánh Quân, vừa rồi thật sự có nhìn thấy pháp bảo của sư môn, không nhịn được nên phá hủy đạo tràng của Thánh Quân, thất lễ, thất lễ.” Nam tử vóc người cao lớn này cũng vội vàng hành tiên thủ lễ, nói một câu.
Khổng Phục Sinh vội vàng nói, “Người này nhìn thấy pháp bảo Luân Hồi Oa của bằng hữu ta, có lẽ hắn nhìn trúng Luân Hồi Oa, cho nên muốn cứng rắn cướp đoạt.”
Đại Nguyên Thánh Quân nghe thấy Luân Hồi Oa, trong mắt hiện lên tia kinh ngạc, lập tức nói, “Đây là pháp bảo của âm Dương Thánh Nhân.”
Nặc Nhất Sinh vội vàng nói, “Luân Hồi Oa là một trong những bảo vật của Luân Hồi Thánh Nhân, Luân Hồi Thánh Nhân là tổ sư của ta. Hắn có hai đệ tử, theo thứ tự là âm Dương Thánh Nhân và Tam Oa Thánh Nhân. Lúc trước Luân Hồi Thánh Nhân đưa Luân Hồi âm Oa cho âm Dương sư bá, Luân Hồi Dương Oa cho sư phụ ta là Tam Oa Thánh NHân...”
Mặc dù Nặc Nhất Sinh nói khá mập mờ, nhưng Lam Tiểu Bố cũng xem như đã hiểu. âm Dương Thánh Nhân lấy được âm Oa, cảm thấy không hài lòng lắm, nên đã tính kế Tam Oa Thánh NHân, lấy Dương Oa về. Có được hai cái âm Dương Oa, tên tuổi âm Dương Thánh Nhân nhất thời nổi tiếng. Theo lời Nặc Nhất Sinh nói, sau này âm Dương Thánh Nhân lại chủ động đưa hai cái âm Dương oa này cho sư phụ hắn là Tam Oa Thánh NHân, Tam Oa Thánh NHân đã dung hợp lại thành Luân Hồi Oa.
Mặc kệ đây là Luân Hồi âm Dương oa, hay là Luyện Hồn âm Dương Oa, Lam Tiểu Bố tuyệt đối không tin âm Dương Thánh Nhân sẽ chủ động đưa Luân Hồi Oa cho Tam Oa Thánh NHân, trong lúc này nhất định có tính toán trong đó, Tam Oa Thánh NHân mới lấy được Luân Hồi Oa. Tam Oa Thánh NHân Đàm Cửu Phiến hắn đã nhìn thấy ở Thiên Nhai, không phải là người tốt lành gì, còn bị hắn dạy dỗ một trận, thuận tay lấy luôn hơn mười đầu Thần Linh mạch cực phẩm để dùng. Cái tên âm Dương Thánh Nhân kia có lẽ cũng không phải là người tốt lành gì, nếu không thì cũng chẳng thể gài bẫy Tam Oa Thánh NHân trước.
Nghe Nặc Nhất Sinh nói xong, Khổng Phục Sinh cười lạnh một tiếng, “KHó trách sau đó vẫn chưa từng nhìn thấy âm Dương đạo hữu, hóa ra là đã bị hãm hại.’
Nặc Nhất Sinh cười lạnh, “Cho dù như thế nào, đây cũng là chuyện trong nội bộ của chúng ta, sư phụ ta chính là Tam Oa Thánh NHân, bây giờ Luân Hồi Oa thuộc về ai, không có dị nghị gì chứ?”
Lam Tiểu Bố từ tốn nói, “Nếu là chủ nhân của Luân Hồi Oa, vậy trừ có được Luân Hồi Oa ra, chắc hẳn phải có cả nắp nồi mới đúng. Nhưng ngươi nói tới nói lui, ngay cả cái nắp nồi cũng không có, vậy mà cũng xem là chủ nhân ư?”
Nặc Nhất Sinh từ tốn nói, “Luân Hồi Bàn dã bị thất lạc từ thuở sư tổ ta rồi, mặc cho ngươi nói toạc trời đất, cái Luân Hồi Oa này cũng là do sư tổ ta truyền xuống.”
Lam Tiểu Bố cười ha ha, “Luân Hồi Oa là bảo vật kiếp trước của ta, sau khi ta luân hồi, đương nhiên phải tìm về một lần nữa. Bởi vì đó là đồ của ta, cho nên ta chẳng những có Luân Hồi Oa, mà còn có Luân Hồi Bàn.”
Nói xong, Lam Tiểu Bố còn tiện tay lấy Luân Hồi Bàn ra.
Nặc Nhất Sinh nhìn thấy Luân Hồi Bàn, lập tức kinh hãi. Đừng nói là sư phụ và sư bá của hắn ta, cho dù là sư tổ của hắn ta, sau này vẫn không thể tìm được Luân Hồi Bàn. Không ngờ trong tay người trẻ tuổi này chẳng những có Luân Hồi Oa mà còn có Luân Hồi Bàn, chẳng lẽ sư tổ Luân Hồi Thánh Nhân thật sự là người trẻ tuổi trước mắt này?
Nhưng mà hắn ta nhanh chóng phản ứng lại, đây tuyệt đối là trùng hợp. Cho dù đây không phải trùng hợp, Luân Hồi Oa hắn ta cũng nhất định phải lấy về tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận