Khí Vũ Trụ

Chương 1468 - Ai là người uống nước rửa chân.

Vào thời khắc lấy được đạo quyển Thiên Cương Biến, Mân Nguyên kích động đến mức tay cũng run rẩy. Thiên Cương Biến đó, hắn ngưỡng mộ đã lâu, thậm chí còn từng bị thua thiệt vì nó, bây giờ lại đến tay, còn là Thiên Cương Biến hoàn chỉnh, đây tuyệt đối là đại cơ duyên đỉnh cấp. Cho nên ngay khi lấy được Thiên Cương Biến, Mân Nguyên đã ném ngay Thiên Cương Biến vào trong thế giới của mình.
Cho dù kết quả hôm nay như thế nào, đều đáng giá. TRên người hắn cũng có thần thôngkém cỏi hơn Thiên Cương Biến, thế nhưng với hắn mà nói, Thiên Cương Biến mới là thần thông thích hợp với hắn nhất.
Thần niệm Lam Tiểu Bố xác nhận trong nhẫn quả thật chính là 200 đầu Thần Linh mạch cực phẩm và 500 đầu Thần Linh mạch thượng phẩm, cũng ném đồ vào trong nhẫn của mình, thân hình lóe lên, hóa thành một tia sáng xông ra khỏi đại điện.
Mân Nguyên nhìn chằm chằm bóng lưng Lam Tiểu Bố, cười lạnh một tiếng, đồng thời kích phát Phong Ấn Thần Trận của đại điện.
Lấy đồ của Mân Nguyên hắn mà còn muốn chạy sao? Đừng có nằm mơ.
Lam Tiểu Bố còn chưa đến cửa ra đại điện, đã biết Phong Ấn Thần Trận cấp tám bên ngoài đại điện đã được kích phát. Thứ này khiến Lưu Tinh kiêng kị, cho nên đã sớm chạy đi, nhưng hắn thì thật sự không thèm để ý. Vũ Trụ Duy Mô đã sớm tạo dựng được lối ra của cái Phong Ấn Thần Trận cấp tám này, cái thần trận cấp tám này có thể nhốt được người khác, nhưng lại không thể nhốt được Lam Tiểu Bố hắn.
Thần hình Lam Tiểu Bố hóa thành một bóng dáng vặn vẹo ngay cửa ra vào, chỉ vặn vẹo mấy lần, sau đó thì hoàn toàn biến mất.
Giờ phút này Mân Nguyên mới tỉnh ngộ ra, hắn định lập tức phóng đến cửa ra đại điện, nhưng lại nhớ ra mình vẫn còn đang ở trong Liên Hoàn Hư không thần trận. Nhưng mà cái Liên Hoàn Hư không thần trận này không có Lam Tiểu Bố khống chế, chỉ qua mười mấy giây đã bị Mân Nguyên phá vỡ.
Phá vỡ Liên Hoàn Hư không thần trận rồi, Mân Nguyên tiến đến cửa ra đại điện thì sững người. Người ta thật sự đã đi rồi, là từ trong Phong Ấn Thần Trận cấp tám mà chạy thoát. Cho dù có là hắn, phá giải cái Phong Ấn Thần Trận cấp tám này cũng cần phải mất vài ngày, tên Khúc Khổ này rốt cuộc có lai lịch như thế nào? Đáng sợ đến vậy? Nếu như có thể phá vỡ Phong Ấn Thần Trận cấp tám này, vì sao chỉ bố trí một vài Khốn Sát Thần trận cấp sáu ở trong đại điện này?
Phải biết rằng nếu như Lam Tiểu Bố bố trí Khốn Sát Thần trận cấp tám trong đại điện này, vậy thì cho dù hắn có là Hợp Thần cảnh, chỉ sợ cũng phải mất mạng.
Mân Nguyên xông ra khỏi đại điện, thần niệm quét ra bên ngoài, đâu còn chút tung tích nào của Lam Tiểu Bố nữa? Giờ phút này Mân Nguyên hoàn toàn tin tưởng, trên người Lam Tiểu Bố chẳng những có bí mật, mà còn là bí mật đỉnh cấp. Hắn âm thầm quyết định, chỉ cần đối phương vẫn còn ở vực sâu Di Thần, vậy thì hắn nhất định phải tìm được.
Nhưng mà Mân Nguyên nhanh chóng gạt chuyện Lam Tiểu Bố đã chạy trốn qua một bên, thậm chí còn không thất vọng gì nhiều. Trình độ trận đạo của Lam Tiểu Bố đáng sợ như vậy, hư không thần trận mà đối phương bố trí ở trong đại điện này nhất định có thể giúp hắn học tập được một chút. Chỉ cần hắn quay lại đại điện, cẩn thận nghiên cứu những trận văn hư không này, vậy thì có thể khống chế loại trận đạo này. Với hắn mà nói, chỉ là cần nhiều thời gian hơn chút mà thôi. Hắn đã ở vực sâu Di Thần không biết bao lâu, tốn chút thời gian cũng không là gì cả.
Khi Mân Nguyên quay lại đại điện một lần nữa, chuẩn bị khắc họa toàn bộ hư không thần trận lại, sau đó quay về cẩn thận nghiên cứu trận văn, đột nhiên hắn trợn tròn hai mắt. Đâu còn hư không thần trận nào nữa?
Hư không thần trận mà Lam Tiểu Bố bố trí ra đã tự động tản mất, có cũng chỉ là những hư không thần trận mà Lưu Tinh để lại kia, hắn thật sự không đặt vào trong mắt, chủ yếu là dấu vết quá rõ ràng.
Mân Nguyên hận đến nghiến răng nghiến lợi, sở dĩ những thần trận này bị tản mất, chắc chắn là do Lam Tiểu Bố đã sớm trù tính, đây chính là vì không muốn để hắn nhìn thấy.
Nếu như không phải đã lấy được Thiên Cương Biến, lần này hắn thật sự đã thua đến rối tinh rối mù.
Vừa nghĩ đến Thiên Cương Biến, Mân Nguyên cuối cùng cũng không thể nào đè nén nổi kích động trong lòng mình xuống, hắn cần phải bế quan một khoảng thời gian, tập trung nghiên cứu Thiên Cương Biến.
Mân Nguyên vừa về đến động phủ, đầu tiên là lấy Thiên Cương Biến ra.
Vừa nhìn thấy Thiên Cương Biến, tâm Mân Nguyên lập tức lạnh đi.
Trước đó rõ ràng là Thiên Cương Biến có ẩn chứa hơi thở đại đạo Hạo Hãn, bây giờ cầm trong tay, lại giống như một quyển sách bằng da bình thường, không có chút đạo vận lưu chuyển nào. Trong lòng Mân Nguyên có một cảm giác không dám mở đạo quyển Thiên Cương Biến này ra, đối phương có thể khiến hư không thần trận tự tản đi, sao có thể để Thiên Cương Biến lại cho hắn?
Không dám mở cũng phải mở ra. Đạo quyển Thiên Cương Biến trống rỗng. Không chỉ như vậy, thần thông Thai Dịch Hóa HÌnh mà hắn nhìn thấy lúc trước cũng đã biến mất tăm.
Bảy trăm đầu Thần Linh mạch chỉ đổi được một quyển sách bằng da vô dụng?
Tay Mân Nguyên có chút run rẩy, hắn đã luân hồi mấy lần, những chuyện đã từng trải qua cũng rất nhiều, nhưng lần này hắn không thể nào nén được cảm xúc trong đáy lòng mình.
Chỉ một sâu kiến Thế Giới Thần, vậy mà lấy một quyển sách trắng đổi đi mấy trăm đầu Thần Linh mạch của hắn, hơn nữa còn là một bản Thiên Cương Biến giả để lừa hắn.
Giờ phút này, Mân Nguyên đã cảm thấy ngực mình nghẹn lại, trong lòng như có một nắm bùn, khiến hắn không thể nào làm gì được. Nếu như Lưu Tinh khiến hắn phải ăn quả đắng, hắn sẽ nhận. Nhưng chỉ một sâu kiến nho nhỏ là gì chứ? Cũng dám khiến hắn phải chịu thiệt thòi lớn như vậy.
“Khúc Khổ, cho dù ngươi là ai, cho dù tên thật của ngươi là gì, Mân Nguyên ta nhất định phải rút hồn luyện phách của ngươi, mở thế giới của ngươi ra cướp đoạt hết mọi thứ.” Mân Nguyên tức giận phát tiết một lúc, sau đó thì chán nản ngồi trên mặt đất.
Hắn biết rõ, với sự gian trá mà đối phương dã thể hiện, hắn muốn bắt được đối phương một lần nữa, chỉ sợ là vô cùng khó khăn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận