Khí Vũ Trụ

Chương 1251 - Đại Hủy Diệt Thuật. (2)

Khi Lam Tiểu Bố lĩnh ngộ được Đại Hủy Diệt Thuật, đạo vận Hủy Diệt của một giới này dường như đang lao đến, lực lượng hủy diệt kinh khủng trùng kích đến, dù có Luân Hồi Oa và Sinh Tử Bộ bảo vệ, Lam Tiểu Bố cũng không thể nào ngăn cản. Hắn cảm thấy kinh mạch của mình bắt đầu nổ tung, đan điền xuất hiện vết rách, thức hải sắp hỏng.
Không hay rồi, Lam Tiểu Bố không dám nghĩ gì khác, Thất âm Kích trong tay vung lên, kích mang cuồng bạo vừa đánh ra, đã bị vô cùng vô tận đạo vận hủy Diệt bao lại.
Cạch! Hư không bị xé mở, Lam Tiểu Bố cũng không biết đó là vị diện hay hư không giới diện. Hắn rất muốn xông vào trong Vũ Trụ Duy Mô, thế nhưng trong sự trùng kích của đạo vận HỦy Diệt kinh khủng này, Lam Tiểu Bố hầu như không có chút năng lực phản kháng nào, bị quấn vào trong đạo vận Hủy Diệt vô cùng vô tận này cuốn vào trong hư không mênh mông.
Cái lỗ đen hư không vị diện bị xé nứt dần dần khép lại, chỉ chưa đến nửa nén hương, nơi này lại khôi phục lại bình thường.
Khác với trước đó chính là, bên dưới hố sâu này, cuối cùng không còn lực lượng hủy diệt đáng sợ nữa. Hoặc là ở một vài nơi, còn mơ hồ có thể cảm nhận được lực lượng hủy diệt, nhưng chút lực lượng hủy diệt ấy hoàn toàn không thể phá hư được thứ gì.

Đại Hoang Thần Đạo thành, nơi này đã sớm trở thành một thần thành phồn hoa nhất Thần giới. Cho dù thần linh khí ở thần giới bây giờ đã bao trùm ở khắp mọi nơi, nhưng vẫn có rất nhiều tu sĩ muốn đến Đại Hoang Thần Đạo thành
Ở nơi này không có bất cứ người nào dám ỷ thế hiếp người, cũng không có người náo dám ép mua ép bán. KHông chỉ như vậy, ở nơi này, có thể mua đủ loại thần khí hạ phẩm, một số thần đan cấp thấp với giá ổn định. Sau khi thần linh khí ở thần giới dần dần khôi phục, các loại thần linh thảo xuất hiện, thần đan cấp thấp cũng từ từ xuất hiện.
Chỉ mấy chục năm ngắn ngủi, trước sự dọn dẹp của bọn người Niệm, tám phần đất ở Thần giới đã thuộc về Đại Hoang Thần Đạo thành, thống nhất toàn bộ Thần giới chỉ còn là vấn đề thời gian. Đây là do bọn họ đã cố ý kìm hãm tốc độ lại, bọn hắn đang đợi Lam Tiểu Bố quay về. Nếu như nhanh một chút, Thần giới đã sớm được thống nhất rồi.
Mà lúc trước Mẫn Tây Tiêu rời khỏi Thần giới đi tìm viện binh vẫn chưa từng quay trở lại, không biết là do nghe nói Đại Hoang Thần Đạo thành có một Thánh Nhân tọa trấn, hay là do hắn không gọi được cứu binh. Vào lúc Kính Phương Thần Đình bị sắp nhập vào trong Đại Hoang Thần Đạo thành, hiếm người còn nhớ đến nơi đó đã từng là Kính Phương Thần Đình.
Toàn bộ Thần giới, trừ Quy Hành Thần Đình, Khuê Hà Thần Đình, những thần đình còn lại đều đã sáp nhập vào Đại Hoang Thần Đạo thành.
Bây giờ tất cả mọi người ở Thần giới đều biết, chờ Lam Tiểu Bố trở về, Thần giới sẽ thành lập một đạo đình mới, tất cả mọi thần đình trước đó sẽ không tiếp tục tồn tại nữa. Đạo ĐÌnh mới chỉ có một Đạo Quân, đó chính là Lam Tiểu Bố.
Đối với Thánh Nhân Tần Tự Hề đang bảo vệ Đại Hoang Thần Đạo thành mà nói, chuyện Lam Tiểu Bố bàn giao cho nàng vẫn còn hai chuyện nữa chưa hoàn thành, một là nàng không tìm được Liễu Ly và Ngu Xúc. Với năng lực của một Thánh Nhân như nàng, không tìm được hai người này, điều này cho thấy rõ Liễu Ly và Ngu Xúc chắc hẳn đã rời khỏi Thần giới. thứ hai là đạo lữ Lạc Thải Tư của Lam Tiểu Bố không đến Thần giới, nàng cũng không có cách đến Tiên giới tìm kiếm.
Hôm nay, Tần Tự Hề đang ở trong động phủ của mình ở Đại Hoang Thần Đạo thành suy nghĩ làm thế nào mới có thể giúp Lam Tiểu Bố giải quyết cái phong ấn ở Tiêu Tuyền chiến trường kia, lại cảm nhận được cấm chế ngoài cửa động phủ của mình bị chạm đến.
Thần niệm Tần Tự Hề khẽ quét một chút, lập tức mở cấm chế ra cười tủm tỉm hỏi: “Khả Xu, ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Đứng ở cửa động phủ chính là Ôn Khả Xu, nàng nhìn thấy Tần Tự Hề thì nhanh chóng khom người thi lễ, “Vãn bối…”
Không đợi Ôn Khả Xu nói xong, Tần Tự Hề đã xua tay ngăn lại, “Ngươi là bằng hữu của Lam Tiểu Bố, Tiểu Bố gọi ta là Tự Hề tỷ, ngươi cũng đừng gọi ta là tiền bối, ta đã nói với ngươi mấy lần rồi, cứ gọi ta là Tự Hề tỷ đi.”
Nói thật lòng, cho dù đã gặp được rất nhiều người, nhưng loại nữ tử trời sinh xinh đep như Ôn Khả Xu này, nàng chưa gặp được mấy ai.
Nhưng mà đối với Ôn Khả Xu, ấn tượng của Tần Tự Hề không tệ. Ôn Khả Xu biết tiến lùi, hơn nữa là người thiện lương trầm ổn, chưa bao giờ cảm thấy mình xinh đẹp, lại là bằng hữu của Lam Tiểu Bố mà cảm thấy mình cao hơn người khác một bậc. Ở trước mặt bất kỳ người nào, cho dù là Thánh Nhân như nàng, hay là một kẻ tán tu tùy ý gặp ngoài đường, nàng đều nói chuyện rất ôn hòa.
“Vâng, Tự Hề tỷ.” Ôn Khả Xu đáp một tiếng, sau đó lại có chút do dự.
Tần Tự Hề cười nói, “Có chuyện gì thì ngươi cứ nói thẳng đi, ở đây không có người ngoài.”
Ôn Khả Xu lập tức cảm tạ một câu rồi nói, “Tự Hề tỷ, ta muốn đi xem Tiểu Bố một chút. Hắn ra ngoài đã mấy thập niên rồi, đến bây giờ vẫn chưa trở về, ta có chút lo lắng cho hắn. Lúc đầu Tiểu Tịch cũng muốn đi xem một chút, chỉ là nàng đang bế quan đến lúc quan trọng nhất, không thể ra ngoài. Nhưng ta thật sự không thể chờ được, ta muốn đi đến đó trước xem thử. Tự Hề tỷ, có thể nói chỗ của Tiểu Bố đại ca cho ta được không, ta…”
Tần Tự Hề thu lại dáng vẻ tươi cười, nàng đứng lên đi tới trước mặt Ôn Khả Xu, “Cũng được, ta cũng định đi nhìn hắn một chút, cũng đã sắp trăm năm rồi, ta nghĩ cho dù hắn có thể làm được hay không, chắc hẳn cũng phải có tin tức rồi.”
TRong lòng Tần Tự Hề, chuyện sinh tử của Lam Tiểu Bố không lạc quan lắm.
Mặc dù nàng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Đại Hủy Diệt Thuật, nhưng loại lực lượng hủy diệt kia, cho dù có là Thánh Nhân như nàng xuống đó, cũng lành ít dữ nhiều. Huống chi Lam Tiểu Bố chỉ mới là Thiên Thần cảnh. Sở dĩ cho đến bây giờ không đến xem Lam Tiểu Bố, là do Tần Tự Hề hiểu rõ, nàng đi cũng không thể làm được gì, cũng chỉ thêm đau xót mà thôi, còn không bằng giúp Lam Tiểu Bố làm thêm một vài chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận