Khí Vũ Trụ

Chương 951: Thần Đình Vương Đại Uyên. (2)

Luân Hồi Oa nhanh chóng bay đến chỗ sa mạc có Thần Nguyên điện, trận đạo và ánh mắt của Lam Tiểu Bố không thể nào đơn giản như Lạc Thải Tư và Cổ Đạo. Hắn vừa đến nơi này đã biết đây là một KHông Gian Chuyển Di Đại Trận, là một tiên trận cao hơn cấp chín.
Đại trận vượt qua tiên trận cấp chín ở tiên giới, hắn cũng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy, cái này đối với Lam Tiểu Bố mà nói cũng không phải là vấn đề gì lớn cả. Chỉ qua một nén hương, Lam Tiểu Bố đã tìm ra được trận tâm.
Lam Tiểu Bố có thể khẳng định, dựa vào cách đi như Lạc Thải Tư nói, hắn nhất định không thể tìm ra được Thần Nguyên điện. Nói cách khác, vị trí của Thần Nguyên điện lại thay đổi. Muốn đi vào, nhất định phải dựa vào may mắn.
Bây giờ Lam Tiểu Bố có thể hiểu được, lúc trước Già Tân Vũ có thể đi vào nơi này cũng không phải là do may mắn, mà là thứ trong Thần Nguyên điện kia để hắn đi vào. Mục đích để Già Tân Vũ tiến vào, hẳn là vì cảm thấy thời gian đoạt xá không nhiều, để Già Tân Vũ đưa địa đồ ra ngoài mà thôi.
Lam Tiểu Bố tùy tiện chọn một chỗ, trực tiếp độn xuống. Sau đó dễ dàng xuyên qua Không Gian Chuyển Di Đại Trận, chỉ nửa nén hương sau, Lam Tiểu Bố đã đứng ngay lối vào Thần Nguyên điện.
Nhìn hai cái trận môn trước mắt, Lam Tiểu Bố cười lạnh, hai cái trận môn này nhất định phải có hai người tiến vào, đối với Già Tân Vũ và Lạc Thải Tư mà nói thì là như vậy, nhưng đối với Lam Tiểu Bố hắn thì hoàn toàn không cần như vậy.
Lam Tiểu Bố lấy ra mười mấy lá trận kỳ ra vứt xuống, sau đó trực tiếp tiến vào trận môn gần mình nhất.
Hắn cũng không bị truyền tống ra ngoài, vừa tiến vào trận môn, hắn đã nhìn thấy cái đỉnh nhỏ kia, giống như những gì Lạc Thải Tư nói. TRên mặt đất phía trước đỉnh nhỏ có một cái bồ đoàn. Lam Tiểu Bố hoàn toàn không để ý đến cái bồ đoàn này, thậm chí thần niệm cũng không quét đến bồ đoàn, tay cuốn lấy một cái, cái đỉnh nhỏ kia lập tức bị hắn cuốn đi bỏ vào trong Vũ Trụ Duy Mô.
Một tiếng kêu to bén nhọn vang lên, sau đó có một vệt kim quang từ trong bồ đoàn lao ra, trực tiếp chui vào trong mi tâm của Lam Tiểu Bố.
Với tính cách cẩn thận của cái Nguyên Thần trong bồ đoàn kia, tuyệt đối sẽ không đến mức trực tiếp đoạt xá như thế này. Nhưng bởi vì bảo bối chí mạng của hắn bị người ta cướp đi, hơn nữa người cướp đi bảo bối chí mạng này còn tình thông trận đạo, rõ ràng là đã có được tin tức từ hai sâu kiến đã chạy thoát kia, chủ yếu là đến để đoạt đi Thần Nguyên điện của hắn.
Lúc này nếu như mà hắn còn chưa ra tay, vậy thì hắn chẳng những không đoạt xá thành công, Thần Nguyên điện cũng sẽ biến mất.
Nếu như Thần Nguyên điện biến mất, hắn đoạt xá còn có ý nghĩa gì nữa?
“Sâu kiến, dám đoạt Thần Nguyên điện của tổ tông ngươi, để lại thân thể đi…” Một bóng dáng Nguyên Thần điên cuồng xuất hiện trong thức hải của Lam Tiểu Bố.
Lam Tiểu Bố cười ha ha, nếu không phải hắn cố ý để đối phương xông vào trong thức hải của hắn, đối phương mà muốn đi vào thức hải của hắn chẳng khác nào người si nói mộng.
Không đợi Nguyen Thần kia công kích Nguyên Thần của Lam Tiểu Bố, Phụ Cốt Hỏa Diễm đã quét tới.
“Phụ Cốt Hỏa Diễm…” NGuyên Thần đã nhìn thấy Phụ Cốt Hỏa Diễm xoắn đến, làm sao không biết mình xong rồi. Phụ Cốt Hỏa Diễm đối với Nguyên Thần mà nói chính là trí mạng.
GIờ phút này hắn không cần suy nghĩ cũng muốn thoát ra khỏi thức hải Lam Tiểu Bố, chỉ là khi hắn quay người lại mới phát hiện ra, cái thức hải này, hắn tiến vào thì dễ, muốn ra ngoài, vậy thì rất khó khăn.
“Đạo hữu, chuyện này là hiểu lầm, ngươi lấy Thần Nguyên điện của ta, ta vội vã quá mới muốn ra tay với ngươi. Ngươi thả ta ra đi, Thần Nguyên điện ta không cần nữa, từ nay về sau chúng ta đều không có liên hệ gì cả…” Cảm nhận được mình không thể nào rời khỏi thức hải của Lam Tiểu Bố, Nguyên Thần này vô cùng kinh hãi.
Hắn chú ý cẩn thận cả một đời, bởi vì cẩn thận, cho nên lúc trước khi rơi vào tình huống chết chắc mới có thể trốn được một mạng. Thậm chí đến bây giờ còn đang kéo dài hơi tán, nếu có cơ hội đoạt xá được một người có thiên phú mạnh, hắn đương nhiên sẽ Đông Sơn tái khởi.
Nhưng hôm nay hắn vì Thần Nguyên điện bảo bối mà xúc động một lần, lập tức bị áp chế.
Hối hận đã không kịp, giờ phút này, hắn chỉ hy vọng đối phương có thể tha cho hắn.
Lam Tiểu Bố từ tốn nói, “Ngay cả ta mà ngươi cũng dám đoạt xá, ngươi còn sống để làm gì?”
Cảm nhận được Phụ Cốt Hỏa Diễm xung quanh vô cùng đáng sợ, Nguyên Thần này vô cùng sợ hãi, hắn vội vàng nói, “Đạo hữu, ngươi thả ta ra, tất cả đồ của ta đều là của ngươi.’
“Ta giết ngươi rồi, đồ của ngươi cũng là của ta thôi.” Lam Tiểu Bố cười ha ha, Phụ Cốt Hỏa Diễm đã bao trùm lên Nguyên Thần này.
“Đừng có giết ta, ta là thế hệ sau của Thần Đình Vương Đại Uyên…” Nguyên Thần kêu lên thảm thiết.
Cái gì mà Thần Đình Vương, đối với Lam Tiểu Bố mà nói, chẳng khác nào người qua đường giáp cả. Phụ Cốt Hỏa Diễm không hề dừng lại, lập tức phủ kín Nguyên Thần tự xưng là Thần Đình Vương Đại Uyên này.
Nguyên Thần kia vốn đã mờ nhạt, sau khi bị Phụ Cốt Hỏa Diễm bao trùm, không thể kiên trì nổi quá mười giây, lập tức biến thành hư vô.
Lúc này Lam Tiểu Bố mới lấy cái bồ đoàn trên mặt đất lên thần niệm quét đến cái bồ đoàn, lập tức phát hiện ra cái bồ đoàn này là một thế giới có cấp bậc không thấp.
Thần Đình Vương Đại Uyên bị Lam Tiểu Bố xử lý, cấm chế trên bồ đoàn này hoàn toàn không thể chịu được sự công kích của thần niệm Lam Tiểu Bố, chỉ qua nửa nén hương, bồ đoàn đã bị mở ra.
Thần tinh không có một chút nào, Thần Linh Mạch lại càng không có. Ngược lại là một đống vật liệu, trừ cái đó ra, còn có mấy món pháp bảo thần khí vô cùng đáng thương.
Chỉ với những thứ này thôi mà cũng dám tự xưng là Thần Đình Vương? Có biết xấu hổ hay không vậy? Nhìn đống đồ vật đáng thương này, Lam Tiểu Bố lật qua lật lại nữa ngày, cuối cùng cũng tìm được một cái hộp ngọc tương đối tinh sảo. Hộp ngọc này cũng có cấm chế khóa lại, Lam Tiểu Bố phá tan cấm chế, lấy ra một cái ấn.
Trên cái ấn có bốn chữ, Đại Uyên Thần Đình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận