Khí Vũ Trụ

Chương 2501 - Cường giả Chân Diễn Thánh Đạo. (2)

Người trẻ tuổi trước mắt này có lợi hại thế nào, còn trẻ tuổi như vậy chắc hẳn không thể nào khống chế được Phương Chi Khuyết. Lại nghĩ đến thái độ kính cẩn của Phương Chi Khuyết đối với hậu bối trẻ tuổi này, Thất Trụ Thiên đột nhiên có chút hoang mang.
“Ha ha, Đạo Tổ, đi đường có vẻ hơi chậm rồi.” Một giọng cười to vang lên, một nam tử vóc người cao gầy giống như một cây gậy trúc từ hư không bước đến.
Khi Lam Tiểu Bố nhìn thấy Thất Trụ Thiên, vô cùng thản nhiên, bởi vì hắn cảm nhận được bản thân Thất Trụ Thiên bị trọng thương, cho dù là hắn đánh không lại, đối với hắn cũng chẳng có uy hiếp gì. Nhưng tên nam tử như cây gậy trúc trước mắt này, lại khiến hắn có cảm giác uy hiếp nhàn nhạt.
“Vương đạo chủ, ngươi đuổi theo ta là có chuyện gì?” Biểu lộ của Thất Trụ Thiên rất bình tĩnh, khi nói chuyện thì khẽ nhíu mày.
Ngay khi Lam Tiểu Bố đang suy nghĩ tên Vương đạo chủ này là ai, Phương Chi Khuyết ở bên cạnh đã truyền âm cho hắn, “Bố gia, gia hỏa này tên là Vương Tùng Kinh, là đạo chủ thứ hai của Phá Khư Thánh Đạo, chúng ta xử lý Giải Truyền Kỳ, gia hỏa này nhất định bây giờ còn chưa biết. Nếu không tuyệt đối sẽ không nhìn chằm chằm Thất Trụ Thiên, mà là nhìn chằm chằm chúng ta. Trước đó nghe nói gia hỏa này rời khỏi Thập Phương Thế Giới tìm kiếm cơ duyên đại đạo, không ngờ đã trở về, hơn nữa hình như đã bước ra khỏi bước đại đạo thứ bảy, có khả năng không hề yếu hơn Thất Trụ Thiên…”
Mặc dù đang truyền âm cho Lam Tiểu Bố, nhưng trong lòng Phương Chi Khuyết thì thấp thỏm không yên. Cảnh giới đại đạo, một bước là một tầng trời, sở dĩ hắn ta kiêng kị Lam Tiểu Bố từ trong xương cốt, trừ chuyện trên người có ấn ký đạo niệm, còn một nguyên nhân nữa là Lam Tiểu Bố có thể ở trong cảnh giới đại đạo hiện tại mà vượt cấp đối địch, chuyện này thật sự không thể nào tưởng tượng nổi.
Giống như hắn ta bây giờ là bước đại đạo thứ bảy, nhưng mà so với bước đại đạo thứ tám, đó chính là một người trên trời một người dưới đất. Nếu không thì Đạo Tổ dựa vào đâu mà khiến người ta sợ hãi?
Vương Tùng Kinh? Ánh mắt Lam Tiểu Bố rụt lại một chút. Nếu như để gia hỏa này chặn hắn ở An Lạc Thiên Thành, cái này chỉ sợ toàn bộ Ma Như Thiên Đình đều sẽ bị gia hỏa này tiêu diệt. Bởi vì khi đại chiến, Khổ Nhất Sí tuyệt đối sẽ không đứng ra giúp Ma Như thế giới.
Vương Tùng Kinh cười ha ha một tiêngs, “Sau khi Đạo Tổ đi, ta phát hiện ra một chuyện kỳ quái, cái ao kia có Hỗn Độn Quy Tắc Tương, mà cái Hỗn Độn Quy Tắc Tương kia đã bị lấy đi một khắc trước đí Đạo Tổ đi, cho nên ta đến hỏi thăm một chút.”
Hỗn Độn Quy Tắc Tương? Hai mắt Lam Tiểu Bố sáng lên, đây là đồ tốt đó. Nhưng mà hắn lập tức hiểu ra, cho dù Hỗn Độn Quy Tắc Tương ở trên người Thất Trụ Thiên, hắn cũng nhất định phải giúp Thất Trụ Thiên đối phó với Vương Tùng Kinh.
Thất Trụ Thiên cười ha ha, tay mở ra, Thất Trụ Thiên Thương xuất hiện trong lòng bàn tay, “Muốn lấy đồ của ta, vậy thì dựa vào bản lĩnh của mình mà lấy.”
Hỗn Độn Quy Tắc Tương hoàn toàn không phải do hắn ta lấy đi, chính hắn ta cũng muốn Hỗn Độn Quy Tắc Tương, nhưng mà Thất Trụ Thiên sẽ không giải thích. Vừa giải thích ra sẽ để lộ hắn ta sợ đối phương. Hơn nữa cho dù hắn ta có giải thích, có lẽ Vương Tùng Kinh cũng sẽ không tin, đã như vậy thì không bằng cứ ra tay.
Vương Tùng Kinh là bước đại đạo thứ tám thì sao chứ? Dù sao thì hắn ta cũng là một Đạo Tổ.
Nhìn thấy Thất Trụ Thiên trực tiếp lấy Thất Trụ Thiên Thương ra, trong lòng Vương Tùng Kinh cũng có chút kiêng kị. Hắn ta mới vừa bước vào bước thứ tám không lâu, mà Đạo Tổ, vẫn luôn là nhân vật cao không thể với tới trong mắt đông đảo tu sĩ.
Nhưng mà nghĩ đến Thất Trụ Thiên đang bị trọng thương, bây giờ hắn ta là bước đại đạo thứ tám, cho dù không nắm chắc cũng có thể đánh được một trận này. Hơn nữa bên cạnh còn có hai sâu kiến, đợi lát nữa để hai sâu kiến này tạo thêm chút phiền phức cho Thất Trụ Thiên. Hắn ta không tin, có sự hấp dẫn của Hỗn Độn Quy Tắc Tương, hai người này lại không liều mạng.
Nghĩ đến đây, Vương Tùng Kinh lập tức lấy pháp bảo của mình ra.
Đây là lần đầu tiên Lam Tiểu Bố nhìn thấy pháp bảo loại cần câu như vậy, nhưng mà cần câu của Vương Tùng Kinh cuốn lên, quỹ tích di chuyển dường như đều cuốn hết mọi quy tắc không gian trong không gian này.
KHi lĩnh vực của Thất Trụ Thiên và Vương Tùng Kinh đánh vào nhau, Lam Tiểu Bố đã lập tức nhận ra. Thất Trụ Thiên đánh không lại Vương Tùng Kinh. Lĩnh vực của Thất Trụ Thiên tuyệt đối mạnh hơn Vương Tùng Kinh, nhưng mà Thất Trụ Thiên đang bị thương quá nặng, có thể thấy được lão Thạch ra tay không nhẹ.
“Lão Phương, đợi lát nữa ngươi nhắm cơ hội mà ra tay, hạ sát thủ với Vương Tùng Kinh, không cần lo lắng sẽ bị Vương Tùng Kinh cuốn vào trong đạo tắc thần thông, ta sẽ ở bên cạnh bảo vệ ngươi. Bây giờ không có cơ hội, ngươi chỉ cần nhớ kỹ một chuyện, khóa cái cần câu của Vương Tùng Kinh lại.” Lam Tiểu Bố nhanh chóng quyết định, đưa ra mệnh mệnh cho Phương Chi Khuyết.
“Bố gia, hai người này vừa mới đánh nhau, không phải chúng ta nên đợi thêm một lát nữa mới ra tay sao?” Phương Chi Khuyết nhanh chóng truyền âm cho Lam Tiểu Bố, thứ nhất là hắn ta cảm thấy hai người này vừa đánh nhau, bây giờ mà hắn ta ra tay thì nhất định không chiếm được chỗ tốt gì, hơn nữa rất có thể sẽ bị cuốn vào trong đạo tắc thần thông của hai người này. Còn một nguyên nhân nữa, hắn ta không dám ra tay. Cho dù là Vương Tùng Kinh hay Thất Trụ Thiên, đều là người mà hắn ta sợ hãi từ tận đáy lòng.
Lam Tiểu Bố hừ một tiếng, “Ngớ ngẩn, đợi lát nữa sẽ không còn cơ hội ra tay nữa, Thất Trụ Thiên sẽ chạy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận