Khí Vũ Trụ

Chương 1196 - Ma Hề Thánh Nhân

Nếu như là lúc trước, hai đại tông môn Thần Vân Tiên Trì và Đại Uyên Thần Môn đột nhiên bị diệt đi, đấy tuyệt đối là chuyện lớn cấp cao nhất. Nhưng mà bây giờ, Thần giới rung chuyển bất an, hơi một tí là có thần thành biến mất, hai tông môn này trong vòng một đêm biến mất, hình như cũng không phải là chuyện gì không thể chấp nhận được.
Cho nên Thần Vân Tiên Trì và Đại Uyên Thần Môn đột nhiên bị diệt đi, cũng chỉ là một đề tài nói chuyện phiếm của mọi người mà thôi, không có người nào truy cứu đến cùng.
Thần Vân Tiên Trì ở Bách U Thần Đình, Đạo Quân Mân Đế của Bách U Thần Đình cũng đã mất tích, ai sẽ để ý đến chuyện của Thần Vân Tiên Trì chứ? Còn về phía Đại Uyên Thần Môn, ha ha, đừng nhìn trước đó thanh danh vang dội, thậm chí là đại danh từ Đại Uyên Thần Đình áp súc xuống. Nhưng mà không có Đại Uyên Thần Đình, một Đại Uyên Thần Môn nho nhỏ bị tiêu diệt, cũng giống như cô hồn dã quỷ mà thôi.

Trong rừng bia, Tể Tấn Trần cảm thán nói, “Nếu như lúc trước ta đi cùng với Lam thành chủ vào đây, chúng ta ít nhất sẽ giảm đi mười năm.”
Lúc trước khi hắn đi theo sau Triệt Đế di chuyển trong rừng bia phải cẩn thận từng li từng tí, cho dù có địa đồ, cũng lo lắng sẽ lạc vào trận pháp. Cho dù như vậy, cũng tốn rất nhiều năm. Chờ sau khi bọn hắn đến Ẩn Cung Hồ rồi, Dịch Đế đã sớm tu luyện nhiều năm, còn thiếu một chút nữa là có thể bước vào Thần Vương hậu kỳ. Bởi vì tu luyện trong khoảng thời gian này, cho nên thực lực của Dịch Đế đã mạnh hơn bọn hắn.
Sau đó hắn một mình rời khỏi rừng bia, cũng phải tốn rất nhiều năm.
Mà bây giờ đi theo sau lưng Lam Tiểu Bố, thật nhàn nhã giống như đi bộ, không có chút áp lực nào.
Chỉ chưa đến ba tháng, đoàn người đã xuất hiện bên ngoài Ẩn Cung Hồ.
Vết tích đại chiến bên ngoài Ẩn Cung Hồ vẫn còn y nguyên, chỉ là nơi này yên tĩnh không gì sánh được, một chút tiếng động cũng không có. Thần niệm Lam Tiểu Bố thẩm thấu xuống dưới, dưới đáy hồ cũng không nhìn thấy cung điện kia.
Tể Tấn Trần nói, “Ta từng tiến vào cung điện kia, ta đi ở phía trước, Lam thành chủ đi theo sau ta, những người còn lại theo thứ tự mà tiến vào.”
Lam Tiểu Bố cười nói, “Yến Đế, trước đó ta thật sự có chút khinh thường ngươi, không ngờ ngươi vẫn còn có chút trách nhiệm, lại dám đi phía trước.”
Tể Tấn Trần nghiêm mặt nói, “Nếu như Bất Thanh Thần Giới sụp đổ, đối với tất cả mọi người chúng ta mà nói đều là tai nạn. Cùng tiến vào hư không chạy nạn, còn không bằng vì Bất Thanh Thần Giới làm một số chuyện. Cả đời người này, cuối cùng vẫn có một số việc không thể nào lựa chọn.”
Niệm vô cùng tán thành lời Tể Tấn Trần nói, cả đời người này, có một số việc quả thật nhất định phải làm mà không thể nào lựa chọn.
Bốn Thần Vương xuống dưới, nước hồ tự động tách ra khỏi lĩnh vực Thần Vương, trực tiếp xuất hiện một con đường đi thẳng dưới đáy hồ.
Đáy hồ toàn là do đá vụn lát thành, quả thật có vết tích của con người.
“Yến Đế, đáy hồ không có gì cả. Cho dù nơi này từng có Thiên Ma Huyễn Cung, bây giờ cũng không còn ở đấy nữa rồi?” Năm người đứng ở đáy hồ, Thích Khai Thương nhíu mày nói một câu.
Thần niệm Tể Tấn Trần cẩn thận tìm kiếm xung quanh, trong miệng lại nói, “Ta có một trực giác, cung điện kia vẫn còn ở nơi này, tuyệt đối không biến mất.”
Đó có phải là Thiên Ma Huyễn Cung hay không, hắn không rõ, nhưng Tể Tấn Trần cảm thấy trực giác của mình không sai.
“Nếu như tìm không thấy thì sao?” Quân Vu cũng cảm thấy không đáng tin lắm.
Lam Tiểu Bố vung tay lên, đột nhiên lấy ra một đống trận kỳ, sau đó ném liên tục từng lá xuống.
Tể Tấn Trần thở dài, “Không có ích gì đâu, cho dù có Ẩn Nặc Thần Trận thì cái Ẩn Nặc Thần Trận này cũng nằm ngoài phạm vi hiểu biết của chúng ta, ngươi làm như vậy…”
Mấy chữ không có chút ý nghĩa nào còn chưa nói ra, Tể Tấn Trần đã ngây ngẩn cả người, vị trí ở trước mặt bọn họ, loáng thoáng xuất hiện bóng dáng của một cái cung điện.
Khi trận kỳ của Lam Tiểu Bố không ngừng ném xuống, bóng dáng cung điện này càng lúc càng rõ.
Tể Tấn Trần nhìn Lam Tiểu Bố, cảm thấy tê dại cả da đầu. Có thể khiến cung điện này hiện ra, trình độ trận pháp ít nhất phải vượt qua Thần Trận Vương cấp bảy. Lam Tiểu Bố chỉ mới tới cảnh giới Thiên Thần cảnh, rốt cuộc là có lai lịch gì, trình độ Trận Đạo lại đạt đến trình độ đáng sợ này?
Loại trình độ trận pháp này, cho dù có muốn hãm hại Thần Vương cũng không phải là không thể. Vốn dĩ Tể Tấn Trần kiêng kỵ Lam Tiểu Bố, chỉ là do bên cạnh Lam Tiểu Bố có ba Thần Vương, bây giờ hắn càng kiêng kỵ với bản thân Lam Tiểu Bố.
Nghĩ đến trước đó mình không hề e dè gì đi tìm Lam Tiểu Bố, thậm chí còn muốn bắt Lam Tiểu Bố đi, sau lưng Tể Tấn Trần đổ đầy mồ hôi lạnh. Dù không có bọn người Niệm, Lam Tiểu Bố chỉ cần bố trí Khốn Sát Thần Trận cấp bảy thôi, hắn cũng chết chắc.
Cho đến ngày hôm nay, trong tất cả các Đạo Quân ở Thần giới, Tể Tấn Trần cho rằng mình mới là người cẩn thận nhất. Hắn cho rằng, nguy hiểm ở khắp mọi nơi. Cũng chính vì bản thân hắn cẩn thận, mới giúp hắn có thể sống đến ngày hôm nay, trở thành Đạo Quân Thần Vương một phương. Lần này sở dĩ dám đến nơi này, đó là vì liều chết mà đến.
Bây giờ hắn mới biết được, chỗ mà bản thân mình cho rằng là an toàn, chỉ sợ cũng không an toàn.
Lam Tiểu Bố đương nhiên sẽ không nói cho Tể Tấn Trần biết hắn có thể ném những lá trận kỳ này ra, đó là vì Vũ Trụ Duy Mô đã tốn hơn một trăm năm mới tạo dựng ra được. Nếu như không có Vũ Trụ Duy Mô, hắn cũng không có năng lực này.
Giờ phút này Lam Tiểu Bố đã dừng ném trận kỳ ra, cung điện đã sớm xuất hiện rõ ràng trước mặt mọi người, chỉ là cửa lớn cung điện vẫn còn đang đóng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận