Khí Vũ Trụ

Chương 1094 - Đều có thủ đoạn.

Lam Tiểu Bố dự định tăng nhanh tốc độ, hắn đoán người có thể tiến vào vòng ba nhanh như vậy, nhất định chính là tên thần quần còn lại kia. Nếu như đối phương là thần quân, vậy hắn phải nhanh lên, đừng nên đụng phải đối phương.
Mặc dù hắn rất muốn giết chết tên thần quân này, nhưng mà Lam Tiểu Bố biết rõ, chuyện này không thực tế.
Chỉ là Lam Tiểu Bố vừa nghĩ đến đó, đã cảm nhận được không gian dao động kịch liệt. Chỉ qua mười giây, ở biên giới thần niệm của hắn đã quét thấy một bóng người.
Lam Tiểu Bố nhanh chóng dừng lại, cho dù đối phương chỉ lướt qua một chút, nhưng hắn đã xác định đó chính là tên thần quân còn lại.
Cách làm của gia hỏa này hoàn toàn khác hắn, chắc hẳn đối phương biết vòng thứ ba này nguy hiểm nhất chính là tu sĩ đánh lén. Loại đánh lén này đối với một thần quân như hắn cũng chẳng có ảnh hưởng gì, cho nên thần quân này mới không chút kiêng kị độn bên trong này. Gia hỏa này sợ là cũng thông qua cách độn gấp này tìm kiếm ngọc phù.
Lam Tiểu Bố nhanh chóng ẩn thân đi, hắn cảm thấy vừa rồi thần quân kia chắc hẳn đã phát hiện ra sự tồn tại của hắn.
Quả nhiên, thần quân kia dừng lại ở biên giới thần niệm của Lam Tiểu Bố, hắn quan sát bốn phía một chút, không phát hiện ra vấn đề, hoặc là biết trong thời gian ngắn mình không thể phát hiện ra được, sau đó tiếp tục tiến lên.
Cảm nhận được thần quân biến mất, trong lòng Lam Tiểu Bố âm thầm khó hiểu. Gia hỏa này chạy nhanh như vậy, chẳng lẽ hắn biết cái nào mới là ngọc phù hạng nhất sao?
Lam Tiểu Bố lựa chọn đi về phía ngược lại với hướng tên thần quân kia đã đi, hắn chỉ mới là Dục Thần Cảnh, một khi đối đầu chính diện với thần quân, mặc dù hắn không sợ đối phương giết chết, nhưng cũng chỉ có thể chạy trốn ở trong này mà thôi.
Bởi vì càng cẩn thận, vận may của Lam Tiểu Bố tựa như đã sử dụng hết, trừ ngày đầu tiên hắn tìm được hai mảnh ngọc phù, đồng thời dùng trận văn hư không che giấu hai mảnh ngọc phù ấy đi, sau đó hắn đã không thể nào phát hiện ra mảnh ngọc phù nào nữa.
Càng khiến Lam Tiểu Bố lo lắng chính là, phạm vi mà tường trận pháp này vây lại cũng không lớn, nhiều nhất cũng sẽ không quá mười nghìn mét vuông.
Mười nghìn mét vuông này nhìn thì có vẻ rất lớn, nhưng đối với một đám tu sĩ thiên thần cảnh, thậm chí là tu sĩ Thần quân mà nói, nơi này chẳng khác nào một cái phòng khách cả.
Dù không thể dùng thần niệm, một khi người vào đây nhiều, muốn ở nơi này lo cho thân mình là rất khó.
Qua năm ngày liên tiếp, Lam Tiểu Bố không tìm ra được một mảnh ngọc phù nào cả, tu sĩ tiến vào không gian đại loạn đấu này thì càng lúc càng nhiều.
Năm ngày, Lam Tiểu Bố phát hiện có ít nhất 32 người tiến vào đây. Mà người của Đại Hoang Thần Giác hắn, lại không có một ai.
Nơi mười nghìn mét vuông này, mới một lát đã tiến vào mấy chục người, hơn nữa mọi người còn tìm kiếm lung tung không có mục đích, chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ gặp nhau. Trên thực tế, Lam Tiểu Bố có gặp vài người đụng mặt nhau. Cũng may không có ngọc phù để tranh đoạt, người gặp nhau cũng không ra tay với nhau.
Đến ngày thứ sáu, Lam Tiểu Bố không còn chạy loạn giống như con ruồi mất đầu nữa. Hắn tìm một góc, dùng trận văn hư không bố trí một cái Ẩn Nặc Thần Trận, sau đó trưc tiếp trốn ở chỗ này tránh người khác cướp đoạt.
Trong lòng Lam Tiểu Bố có chút khó hiểu, có phải có người nhìn thấy hắn gian lận, cho nên mới che giấu hết mấy mảnh ngọc phù còn lại hay không. Trong này có 100 mảnh ngọc phù, hắn ở trong này đã sáu ngày, chỉ khi vừa mới tiến vào phát hiện ra hai mảnh, sau đó thì không tìm được nữa, chuyện này nhất định có kỳ lạ.
Nhìn thấy Lam Tiểu Bố trốn đi không di chuyển nữa, Thích Khai Thương không nhịn được nói, “Đạo Quân, những ngọc phù còn lại đã bị ngươi che đi rồi đi, ngươi cũng không tử tế chút nào cả.”
Thúc Vãng Tiêu cười cười, “Ta không hề làm như vậy, nếu như ta đã nói là công bằng công chính, vậy Lam Tiểu Bố kia dùng trận văn hư không thu thập được nhiều ngọc phù đó là bản lĩnh của hắn. Chỉ là trong Đại Loạn Đấu Thần Trận này, sau khi lấy được bất cứ mảnh ngọc phù nào, những mảnh ngọc phù khác sẽ tự động ẩn đi. KHông chỉ như vậy, nếu như liên tục nhìn thấy ba mảnh ngọc phù mà không lấy hoặc cầm lấy rồi lại bỏ đi, cũng sẽ không thể nhìn thấy mảnh ngọc phù thứ tư.”
“Lam Tiểu Bố kia cũng không lấy được mảnh ngọc phù nào mà, hơn nữa, hình như Lam Tiểu Bố cũng chỉ mới phát hiện ra hai mảnh ngọc phù, không có phát hiện ra mảnh thứ ba.” Thúc Vãng Tiêu không hiểu được nói.
Sau đó Thúc Vãng Tiêu lại nói, “Không, hắn đã nhìn thấy mảnh ngọc phù thứ ba rồi, chỉ là hắn vẫn chưa xác định được thôi. Sau ba lần nhìn thấy ngọc phù mà không lấy mảnh nào, tất cả mảnh ngọc phù còn lại sẽ bị ẩn đi, quy tắc này ta vẫn chưa nói ra. Ta không phải đang muốn tìm người nối nghiệp Đạo Quân, mà ta tìm kiếm chính là người làm việc có thể giúp Quy Hành Thần Đình ta.”
Câu nói này tất cả mọi người đều hiểu, người nối nghiệp đạo quân, tâm tính nhất định không tầm thường, tuyệt đối phải là người muốn lấy được ngọc phù hạng nhất. Loại người này nhìn thấy ba nhìn thấy ba mảnh ngọc phù đều bất động, đó là có khả năng. Mà người giúp thần đình làm việc, tâm tính phải bình thản. Nhìn thấy ngọc phù đã ra tay, đấy là thái độ làm việc.
Lại qua thêm hai ngày nữa, Lam Tiểu Bố đoán trong này đã có hơn một trăm người rồi, mà người càng ngày càng nhiều thì cũng bắt dầu xảy ra đánh nhau.
Cho dù có rất nhiều nơi đánh nhau Lam Tiểu Bố không nhìn thấy được, nhưng mùi máu tanh truyền đến, còn cả dao động trong không gian khiến Lam Tiểu Bố biết rõ, người vẫn lạc ở trong này chỉ sợ không phải một hai người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận